Thân gửi Bố-chân-dài,
Con yêu trường cao đẳng và con yêu ngài vì đã gửi con đến đây—Con rất rất hạnh phúc và ngủ rất ít vì lúc nào cũng có cảm giác vô cùng phấn khởi. Ngài không biết là nơi đây khác với nhà John Grier thế nào đâu. Con chưa bao giờ mơ đến một nơi như thế này trên đời. Thật đáng tiếc cho những ai không phải là con gái và không thể đến đây. Con chắc chắn ngôi trường nam sinh mà hồi xưa ngài theo học cũng không thể đẹp bằng.
Phòng của con nằm trong toà tháp mà hồi xưa, trước khi người ta xây bệnh xá mới, đã từng là khu cách ly cho bệnh truyền nhiễm. Có ba cô gái khác ở chung tầng với con—một chị lớp trên, đeo kính, lúc nào cũng bảo tụi con phải giữ im lặng, và hai học sinh năm nhất tên Sallie McBride và Julia Rutledge Pendleton. Sallie có mái tóc đỏ và chiếc mũi hếch và khá thân thiện, còn Julia đến từ một gia đình danh giá bậc nhất của New York, chưa để ý đến sự hiện diện của con. Họ sống chung một phòng, còn con và chị lớp trên thì ở phòng riêng. Thường thì học sinh năm nhất không thể có phòng riêng vì số lượng rất ít, nhưng con đã sở hữu một căn mà không cần xin xỏ. Có lẽ ban giám hiệu đã nghĩ rằng không nên ghép một cô gái được nuôi dưỡng đàng hòang vào ở chung với trẻ mồ côi. Ngài thấy không, đấy cũng là ưu điểm!
Phòng của con nằm ở góc tây bắc, có hai cửa sổ và một tầm nhìn. Sau mười tám năm phải sống trong gác xép chung với hai mươi người thì được ở một mình quả là yên tĩnh. Đây cũng là lần đầu tiên con làm quen với Sallie McBride. Con nghĩ là mình sẽ thích bạn ấy.
Ngài có cho là vậy không?
Thứ ba
Trong trường đang tuyển người cho đội bóng rổ năm nhất và có khả năng là con sẽ được chọn. Vóc dáng con tất nhiên nhỏ bé, nhưng chân tay con cực kì nhanh nhẹn, dẻo dai, vả lại con còn rất lì. Trong lúc người ta bận nhảy lên không trung, con có thể luồn lách phía dưới và chộp lấy trái banh. Mỗi lần tập luyện đều rất vui - ở trên sân cỏ vào buổi chiều, trong sắc đỏ vàng của lá cây và mùi khói bốc lên từ đống lá khô bị đốt, mọi người vừa la ó vừa cười vang. Họ là những cô gái vui tươi nhất mà con từng gặp – và con là đứa hạnh phúc nhất!
Con tính sẽ viết cho ngài một lá thư dài để kể tất cả những điều mình đã học (cô Lippett bảo là ngài muốn biết), nhưng chuông báo hiệu 7 giờ đã reng và con phải có mặt trên sân tập trong bộ quần áo thể dục trong 10 phút nữa. Ngài có hy vọng là con được nhận vào đội không?
Thân mến,
Jerusha Abbott
Tái bút (9 giờ tối):
Sallie McBride mới thò đầu vào phòng con. Bạn ấy nói thế này:
“Tớ nhớ nhà quá, không thể chịu nổi nữa rồi. Cậu có vậy không?”
Con đã mỉm cười và trả lời: không, mình nghĩ mình chịu được. Ít ra thì con đã thóat được bệnh nhớ nhà! Con chưa bao giờ nghe ai nói nhớ-viện-mồ-côi cả, còn ngài thì sao?