Thân gửi Ngài-Ủy-Viên-tốt-bụng-hay-gửi-trẻ-mồ-côi-đi-học-cao-đẳng:
Con đến nơi rồi! Con đã ở trên xe lửa bốn tiếng đồng hồ ngày hôm qua. Quả là một cảm giác thú vị đúng không ạ? Con chưa bao giờ đi xe lửa cả.
Trường cao đẳng rộng kinh khủng, là một nơi không thể tưởng tượng nổi—lần nào rời khỏi phòng con cũng bị lạc. Con sẽ miêu tả nơi này kĩ càng hơn khi con đã bớt gà mờ; và con cũng sẽ kể cho ngài nghe về các buổi học. Lớp chưa bắt đầu cho đến tận sáng thứ hai, và bây giờ là tối thứ bảy. Nhưng con muốn viết cho ngài lá thư đầu tiên, chỉ để chúng ta làm quen với nhau.
Thật lạ lùng khi viết thư gửi đến người mình không quen biết. Đối với con ngay cả việc viết thư cũng là điều lạ lùng—Cả đời con chưa bao giờ viết quá ba hay bốn lá thư, nên xin ngài thứ lỗi nếu thư của con không được đúng quy tắc.
Sáng hôm qua trước khi rời khỏi nhà, cô Lippett và con đã có cuộc trò chuyện rất nghiêm túc. Cô dặn con phải biết cư xử đúng mực cho cả cuộc đời, đặc biệt là thái độ với người đàn ông tử tế đã hết lòng giúp đỡ mình. Con phải thật để ý để trở nên Cực Kì Lễ Phép.
Nhưng làm sao người ta có thể trở nên cực kì lễ phép với một người có mong muốn được gọi là John Smith*? Tại sao ngài không chọn cái tên cá tính hơn một chút? Thế này thì chẳng khác gì con đang viết thư cho ngài Cột-trụ, hay ngài Dây-phơi.
Con đã nghĩ về ngài rất nhiều trong suốt mùa hè; lần đầu tiên có một người quan tâm đến con trong chừng ấy năm khiến con có cảm giác như mình đã tìm ra được người nhà . Cứ như bây giờ con đã thuộc về ai đó, và đấy là một cảm giác rất dễ chịu. Tuy nhiên con phải thừa nhận là, mỗi lần nghĩ đến ngài thì trí tưởng tượng của con không được phát huy tối đa. Con chỉ biết có ba điều:
1. Ngài rất cao.
2. Ngài rất giàu.
3. Ngài ghét con gái.
Con nghĩ mình có thể viết là Thân gửi ngài Ghét-con-gái. Nhưng nó có vẻ hơi sỉ nhục đối với con. Hay là Thân gửi ngài Giàu-sụ, nhưng thế thì lại có vẻ sỉ nhục đối với ngài. Hơn nữa, giàu có chỉ là yếu tố bên ngoài thôi. Biết đâu ngài sẽ không thể giàu cả đời, có rất nhiều người đàn ông rất thông minh bị đè bẹp ở phố Wall đấy thôi. Nhưng ít ra thì ngài cũng sẽ mãi mãi cao lớn trong cả đời mình! Nên con đã quyết định sẽ gọi ngài là Bố-chân-dài*. Hy vọng ngài không thấy phiền. Đây chỉ là cái tên thân mật mà chúng ta không cho cô Lippett biết.
Hai phút nữa thì chuông điểm 10 giờ sẽ vang lên. Ngày của tụi con được chia bằng những hồi chuông. Tụi con ăn, ngủ, học theo những hồi chuông. Thật là hưng phấn; con có cảm giác mình đang sống trong trạm cứu hỏa. Đấy nó vừa kêu rồi! Đã đến giờ tắt đèn. Chúc ngài ngủ ngon.
Con đã quan sát rất kĩ lưỡng và tuân thủ theo các nội quy—nhờ vào quãng thời gian được rèn luyện ở viện mồ côi.
Trân trọng gửi đến ngài,
Từ Jerusha Abbott đến Bố-chân-dài
No comments:
Post a Comment