Trang trại Lock Willow,
Tối thứ Bảy
Bố-chân-dài thương mến nhất,
Con vừa mới đến nơi và chưa kịp dỡ đồ, nhưng con không thể đợi để nói với ngài rằng con thích trang trại này như thế nào. Đây là một nơi tuyệt vời, là thiên đường của thiên đường! Căn nhà chính thì hình vuông như thế này: và cổ kính, uớc khoảng một trăm năm tuổi. Bên hông nhà có một dãy hành lang mà con không biết cách vẽ, đằng trước là một mái hiên xinh xắn. Bản vẽ này không hoàn toàn miêu tả được hết – mấy cái tua rua giống như lông chim là hàng cây phong, còn mấy cái nhọn nhọn chạy dọc lối vào là những cây thông và cây độc cần đang rì rào trong gió. Căn nhà nằm trên đỉnh đồi với tầm nhìn vượt qua hàng dặm cánh đồng cho đến những dãy đồi tiếp theo.
Phong cảnh đồng bằng uốn lượn như mái tóc kiểu Marcelle* là đặc trưng của bang Connecticut, và trang trại Lock Willow chỉ là một trong những gợn nhấp nhô thôi. Mấy cái chuồng nuôi thú hồi trước nằm ở bên kia con đường làm chắn hết tầm nhìn, nhưng một cú sét tốt bụng đến từ thiên đường đã giáng xuống và làm thiêu rụi hết tất cả.
Bác trai Semple và bác gái sống ở đây cùng một cô gái và hai chàng trai giúp việc. Những người giúp việc ăn trong nhà bếp, còn gia đình Semples và Judy dùng bữa trong phòng ăn. Bữa tối của con bao gồm thịt jambon, trứng, bánh xốp, bánh rau câu mật ong, bánh pie, dưa muối và phô mai, tráng miệng là trà, và rất nhiều câu chuyện rôm rả. Cả đời con chưa bao giờ cảm thấy hân hoan như thế; cái gì con nói họ cũng thấy buồn cười. Có thể là vậy, vì con chưa bao giờ sống ở một vùng quê nên những câu hỏi của con đến từ sự ngu dốt toàn diện.
Căn phòng đánh dấu bởi chữ X không phải là nơi xảy ra vụ giết người, mà là căn phòng con đang ở. Nó vuông vắn và rộng rãi, bên trong trang trí bởi những đồ cổ đáng yêu, những khung cửa sổ được mở ra bằng những cây que cùng mái vòm màu xanh lá viền vàng nhũ chỉ cần đụng vào là sập xuống. Trong phòng còn có một cái bàn vuông to bản màu nâu đỏ, là nơi khuỷu tay con sẽ vươn dài trong suốt mùa hè để viết văn.
Ôi Bố ơi con hồi hộp quá! Con mong cho đến sáng mai để có thể thám hiểm thêm. Bây giờ là 8:30, con chuẩn bị thổi nến để đi ngủ đây. Mọi người sẽ thức dậy lúc 5 giờ. Ngài có bao giờ trải qua niềm vui như thế chưa? Con không thể tin được con chính là Judy. Ngài và đấng Chúa trời đã ban cho con nhiều hơn những gì con đáng nhận được. Con phải trở thành một người thật sự, thật sự tử tế để đền đáp lại. Con chắc chắn là như vậy. Rồi ngài sẽ thấy!
Chúc ngài ngủ ngon,
Judy
Tái bút: Giá mà ngài nghe được tiếng bọn ếch hợp xướng và những chú lợn con kêu eng éc. Đêm nay còn có cả trăng non nữa! Con vừa trông thấy nó đằng sau vai mình.
______________________________________________-
Chú thích người dịch: Tóc kiểu Marcelle
Bố-Chân-Dài
Bản dịch của truyện Daddy Long Legs, tác giả Jean Webster
Ngày 9 tháng Sáu
Ngày 9 tháng Sáu
Bố-chân-dài thân mến,
Một ngày thật hạnh phúc! Con vừa hoàn thành bài thi cuối cùng cho môn Sinh lý học. Và bây giờ:
Ba tháng trong một trang trại!
Con không biết thế nào là trang trại. Cả đời con chưa bao giờ đến thăm một nơi như thế. Con cũng chưa bao giờ trông thấy nó (trừ lúc nhìn qua cửa kính xe hơi), nhưng con biết là mình sẽ yêu nó, và con sẽ rất yêu SỰ TỰ DO sắp tới.
Con vẫn chưa quen với việc ở chỗ khác ngoài Nhà John Grier. Mỗi lần nghĩ đến nó là những cảm giác rùng mình hồ hởi lại chạy khắp sống lưng con. Dù vậy con có cảm giác mình phải chạy nhanh thật nhanh và liên tục nhìn ngoái lại để chắc chắn rằng cô Lippett không đuổi theo con với cánh tay vươn dài hòng tóm bắt con lại.
Mùa hè này con không cần phải lo lắng về bất cứ ai, đúng không ạ?
Thẩm quyền hữu danh vô thực của ngài không gây ảnh hưởng đến con chút nào; ngài ở quá xa để có thể gây hại. Cô Lippett thì không còn trên cõi đời này nữa, như chẳng liên quan gì đến con, và không thể trông đợi gia đình Semple sẽ để ý đến phúc lợi đạo đức của con đúng không ạ? Đúng, con chắc chắn như thế. Con đã hòan toàn trưởng thành rồi. Hoan hô!
Con phải ngừng thư để sắp xếp một rương hành lý, và 3 thùng chứa ấm trà và đĩa sứ và gối đệm sofa và sách vở.
Mãi mãi là của ngài,
Judy
Tái bút : Đây là bài thi Sinh lý học của con. Ngài có nghĩ là con sẽ đậu không ?
Bố-chân-dài thân mến,
Một ngày thật hạnh phúc! Con vừa hoàn thành bài thi cuối cùng cho môn Sinh lý học. Và bây giờ:
Ba tháng trong một trang trại!
Con không biết thế nào là trang trại. Cả đời con chưa bao giờ đến thăm một nơi như thế. Con cũng chưa bao giờ trông thấy nó (trừ lúc nhìn qua cửa kính xe hơi), nhưng con biết là mình sẽ yêu nó, và con sẽ rất yêu SỰ TỰ DO sắp tới.
Con vẫn chưa quen với việc ở chỗ khác ngoài Nhà John Grier. Mỗi lần nghĩ đến nó là những cảm giác rùng mình hồ hởi lại chạy khắp sống lưng con. Dù vậy con có cảm giác mình phải chạy nhanh thật nhanh và liên tục nhìn ngoái lại để chắc chắn rằng cô Lippett không đuổi theo con với cánh tay vươn dài hòng tóm bắt con lại.
Mùa hè này con không cần phải lo lắng về bất cứ ai, đúng không ạ?
Thẩm quyền hữu danh vô thực của ngài không gây ảnh hưởng đến con chút nào; ngài ở quá xa để có thể gây hại. Cô Lippett thì không còn trên cõi đời này nữa, như chẳng liên quan gì đến con, và không thể trông đợi gia đình Semple sẽ để ý đến phúc lợi đạo đức của con đúng không ạ? Đúng, con chắc chắn như thế. Con đã hòan toàn trưởng thành rồi. Hoan hô!
Con phải ngừng thư để sắp xếp một rương hành lý, và 3 thùng chứa ấm trà và đĩa sứ và gối đệm sofa và sách vở.
Mãi mãi là của ngài,
Judy
Tái bút : Đây là bài thi Sinh lý học của con. Ngài có nghĩ là con sẽ đậu không ?
Ngày 30 tháng Năm
Ngày 30 tháng Năm
Bố-chân-dài thân mến,
Ngài đã bao giờ trông thấy khuôn viên trường này chưa? (Đây chỉ là câu hỏi bâng quơ thôi. Xin ngài đừng bị làm phiền.) Nó chính là một nơi thiên đường vào tháng Năm. Tất cả bụi cây đang trổ hoa và những hàng cây đang ở sắc màu xanh tươi yêu kiều nhất – ngay cả những hàng thông già cỗi cũng trông mới mẻ và tươi tắn. Bãi cỏ được điểm xuyết bằng những đóa hoa bồ công anh vàng và hàng trăm cô gái trong những chiếc váy xanh lơ, trắng và hồng. Mọi người đếu rất phấn khích và không một chút lo lắng vì kì nghỉ hè đang đến gần, và với sự trông mong ấy, chuyện thi cử là điều không cần phải để ý đến.
Đấy là một khung cảnh hạnh phúc để tưởng tượng đúng không ạ? Và Bố ơi! Con là người hạnh phúc nhất trong tất cả! Bởi vì con không còn sống trong viện mồ côi; và con không phải là hầu gái của bất kì ai hay người gõ chữ hay người làm sổ sách (ngoại trừ cho ngài là con có thể làm những chuyện đó, ngài cũng biết rồi.)
Bây giờ con xin lỗi cho tất cả những thói hư tật xấu trong quá khứ.
Con xin lỗi vì đã cư xử không phải với cô Lippett.
Con xin lỗi vì đã tát Freddie Perkins.
Con xin lỗi vì đã đổ đầy muối vào hũ đựng đường.
Con xin lỗi vì đã làm mặt xấu đằng sau các vị Ủy viên.
Con sẽ trở nên tốt đẹp, dịu dàng và tử tế với mọi người vì con đang hạnh phúc quá. Và mùa hè năm nay con sẽ viết và viết và viết thật nhiều để trở thành một nhà văn xuất sắc. Đấy có phải là một mục tiêu quá sức không? Ôi, con sẽ phát triển ra một nhân vật thật tốt đẹp! Công việc này có chút xao lãng dưới cái lạnh và sự giá băng, nhưng nó tiến triển rất nhanh một khi mặt trời tỏa sáng.
Đó là cách mọi người nên sống. Con không đồng tình với luận thuyết là nghịch cảnh, nỗi buồn và sự thất vọng tạo nên sức mạnh đạo đức. Người hạnh phúc là những người luôn tràn đầy sự tử tế. Con không hề tin vào những kẻ chán đời. (Một từ khá hay! Con mới học được.) Ngài không phải là một kẻ chán đời đấy chứ, thưa Bố?
Con sẽ kể cho ngài nghe về trường học. Ước gì ngài có thể đến thăm một chút để con có thể dẫn ngài đi dạo khắp nơi và nói rằng:
“Chỗ đấy là thư viện. Đây là nhà chứa gas, thưa Bố yêu quý. Tòa nhà kiểu Gô-tích ở bên trái ngài là phòng tập thể dục, còn tòa nhà kiểu La Mã bên cạnh là phòng bệnh xá mới.”
Ôi, con giỏi trong việc dẫn người khác đi dạo lắm đấy. Con đã làm suốt trong quãng thời gian ở viện mồ côi, và con đã dành trọn một ngày ở đây để làm chuyện đó. Thật đấy!
Lại còn với một người đàn ông!
Quả là một trải nghiệm tuyệt vời. Trước đây con chưa bao giờ nói chuyện với một người đàn ông (ngoại trừ một vài vị Ủy viên, và họ thì không tính). Xin lỗi, thưa Bố, con không có ý làm tổn thương ngài khi xúc phạm các Ủy viên. Con không xem ngài thật sự thuộc về họ. Ngài chỉ bước vào Hội đồng bằng sự tình cờ thôi. Một vị Ủy viên, theo đúng nghĩa, phải mập mạp, kiêu ngạo và biết làm phước. Ông ấy vỗ đầu một đứa trẻ và cánh tay thì đeo dây đồng hồ làm bằng vàng.
Nó trông giống một con bọ tháng Sáu, nhưng đúng ra nó là chân dung của bất kì một vị Ủy viên nào ngoại trừ ngài.
Dù sao đi nữa – quay về chủ đề chính:
Con đã đi dạo và nói chuyện và thưởng thức trà với một người đàn ông. Và với một người đàn ông rất danh giá – là ngài Jervis Pendleton thuộc gia đình của Julia; chú của bạn ấy, nói một cách ngắn gọn (nói dài dòng thì, có lẽ con nên tả rằng, ngài ấy cao không kém gì ngài.) Nhân chuyến đến thị trấn cho công việc, ngài ấy quyết định đến thăm trường cao đẳng và gặp cháu gái mình. Ngài ấy là em trai út của ba bạn ấy, nhưng bạn ấy không hề biết nhiều về ngài ấy. Giống như ngài ấy đã liếc nhanh qua bạn ấy khi bạn ấy còn là em bé, quyết định là không thích và từ đó chẳng bao giờ để ý đến bạn ấy nữa.
Dù sao thì ngài ấy cũng đến, ngồi chỉnh chu trong phòng tiếp khách với chiếc nón cao và cây gậy và găng tay ở bên cạnh; Julia và Sallie có tiết học ngâm bài thứ bảy không thể cúp được. Thế là Julia chạy ào vô phòng con và năn nỉ con dẫn ngài ấy đi dạo xung quanh trường và dẫn ngài ấy trở lại chỗ bạn ấy khi tiết thứ bảy kết thúc. Con nói là con sẽ làm, theo kiểu ban ơn nhưng chẳng nhiệt tình, bởi vì con không hề quan tâm đến gia đình Pendletons.
Nhưng không ngờ ngài ấy lại là một người cực dịu dàng. Ngài ấy là một cơ thể sống thực sự - chẳng Pendleton gì hết. Chúng con có quãng thời gian tuyệt đẹp; từ hôm ấy con đã ước mình cũng có một người chú. Ngài có đồng ý giả bộ làm chú của con không? Con tin chức vụ ấy còn cao quý hơn là bà ngoại nữa.
Ngài Pendleton gợi con nhớ một chút về ngài, Bố ạ, giống như ngài vào hai mươi năm về trước. Ngài thấy không con đã biết về ngài rất thân mật, cho dù chúng ta chưa bao giờ gặp nhau!
Ngài ấy dong dỏng cao và ốm với khuôn mặt rám nắng, và nụ cười mỉm thú vị nhất không bao giờ hiện rõ ngoại trừ việc khóe miệng của ngài ấy cong lên. Và ngài ấy có khả năng khiến người khác tự nhiên ngay lập tức giống như đã quen với ngài ấy từ lâu lắm rồi. Ngài ấy rất thân thiện.
Chúng con đi dạo khắp khuôn viên trường từ sân trong đến sân thể thao; sau đó ngài ấy bảo rằng đã mệt và muốn uống chút trà. Ngài ấy đề nghị chúng con đến Lữ Quán Sinh Viên – chỉ cách trường học một con đường thông. Con nói chúng ta nên quay trở lại gặp Julia và Sallie, nhưng ngài ấy bảo rằng không thích cho những đứa cháu của mình uống quá nhiều trà, vì trà khiến họ bị run. Do đó chúng con tẩu thóat và thưởng thức trà cùng bánh ngọt và mứt và kem lạnh và bánh bông lan ở một chiếc bàn nhỏ xinh xắn ngoài ban công. Lữ quán thuận tiện thay lại khá vắng vẻ, vì hôm ấy là ngày cuối tháng và tiền tiêu vặt của học sinh đã vơi đi nhiều.
Chúng con có một quãng thời gian cực kì vui! Nhưng khi quay trở lại trường ngài ấy phải đi ngay để bắt kịp chuyến tàu nên không hề gặp Julia một chút nào. Bạn ấy vô cùng tức giận vì con đã dẫn ngài ấy đi mất; có vẻ như ngài ấy là một ông chú giàu nứt đổ vách rất được ưa chuộng. Việc ngài ấy giàu khiến con thở phào trong lòng vì trà và các loại bánh trái kia có giá đến 60 xen một miếng.
Sáng nay (hôm nay là thứ Hai) ba hộp sôcôla đã được gửi bằng đường siêu tốc cho Julia, Sallie và con. Ngài nghĩ thế nào ạ? Con được một người đàn ông tặng kẹo cho cơ đấy!
Con đã bắt đầu cảm giác mình là con gái thay vì một đứa trẻ mồ côi.
Con ao ước một ngày nào đó ngài có thể đến và uống trà và để con xem mình có thể thích ngài được không. Nhưng không phải sẽ rất kinh khủng nếu con không thích ngài ư? Tuy nhiên con biết là mình sẽ thích.
Tốt rồi! Con đã gửi đến ngài sự thăm hỏi của mình. Không bao giờ con quên ngài đâu.
Judy
Tái bút : Sáng nay con nhìn qua gương và phát hiện một lúm đồng tiền cực kì rõ mà con chưa bao giờ nhìn thấy. Thật lạ lùng. Ngài nghĩ coi nó xuất hiện bằng cách nào ?
Bố-chân-dài thân mến,
Ngài đã bao giờ trông thấy khuôn viên trường này chưa? (Đây chỉ là câu hỏi bâng quơ thôi. Xin ngài đừng bị làm phiền.) Nó chính là một nơi thiên đường vào tháng Năm. Tất cả bụi cây đang trổ hoa và những hàng cây đang ở sắc màu xanh tươi yêu kiều nhất – ngay cả những hàng thông già cỗi cũng trông mới mẻ và tươi tắn. Bãi cỏ được điểm xuyết bằng những đóa hoa bồ công anh vàng và hàng trăm cô gái trong những chiếc váy xanh lơ, trắng và hồng. Mọi người đếu rất phấn khích và không một chút lo lắng vì kì nghỉ hè đang đến gần, và với sự trông mong ấy, chuyện thi cử là điều không cần phải để ý đến.
Đấy là một khung cảnh hạnh phúc để tưởng tượng đúng không ạ? Và Bố ơi! Con là người hạnh phúc nhất trong tất cả! Bởi vì con không còn sống trong viện mồ côi; và con không phải là hầu gái của bất kì ai hay người gõ chữ hay người làm sổ sách (ngoại trừ cho ngài là con có thể làm những chuyện đó, ngài cũng biết rồi.)
Bây giờ con xin lỗi cho tất cả những thói hư tật xấu trong quá khứ.
Con xin lỗi vì đã cư xử không phải với cô Lippett.
Con xin lỗi vì đã tát Freddie Perkins.
Con xin lỗi vì đã đổ đầy muối vào hũ đựng đường.
Con xin lỗi vì đã làm mặt xấu đằng sau các vị Ủy viên.
Con sẽ trở nên tốt đẹp, dịu dàng và tử tế với mọi người vì con đang hạnh phúc quá. Và mùa hè năm nay con sẽ viết và viết và viết thật nhiều để trở thành một nhà văn xuất sắc. Đấy có phải là một mục tiêu quá sức không? Ôi, con sẽ phát triển ra một nhân vật thật tốt đẹp! Công việc này có chút xao lãng dưới cái lạnh và sự giá băng, nhưng nó tiến triển rất nhanh một khi mặt trời tỏa sáng.
Đó là cách mọi người nên sống. Con không đồng tình với luận thuyết là nghịch cảnh, nỗi buồn và sự thất vọng tạo nên sức mạnh đạo đức. Người hạnh phúc là những người luôn tràn đầy sự tử tế. Con không hề tin vào những kẻ chán đời. (Một từ khá hay! Con mới học được.) Ngài không phải là một kẻ chán đời đấy chứ, thưa Bố?
Con sẽ kể cho ngài nghe về trường học. Ước gì ngài có thể đến thăm một chút để con có thể dẫn ngài đi dạo khắp nơi và nói rằng:
“Chỗ đấy là thư viện. Đây là nhà chứa gas, thưa Bố yêu quý. Tòa nhà kiểu Gô-tích ở bên trái ngài là phòng tập thể dục, còn tòa nhà kiểu La Mã bên cạnh là phòng bệnh xá mới.”
Ôi, con giỏi trong việc dẫn người khác đi dạo lắm đấy. Con đã làm suốt trong quãng thời gian ở viện mồ côi, và con đã dành trọn một ngày ở đây để làm chuyện đó. Thật đấy!
Lại còn với một người đàn ông!
Quả là một trải nghiệm tuyệt vời. Trước đây con chưa bao giờ nói chuyện với một người đàn ông (ngoại trừ một vài vị Ủy viên, và họ thì không tính). Xin lỗi, thưa Bố, con không có ý làm tổn thương ngài khi xúc phạm các Ủy viên. Con không xem ngài thật sự thuộc về họ. Ngài chỉ bước vào Hội đồng bằng sự tình cờ thôi. Một vị Ủy viên, theo đúng nghĩa, phải mập mạp, kiêu ngạo và biết làm phước. Ông ấy vỗ đầu một đứa trẻ và cánh tay thì đeo dây đồng hồ làm bằng vàng.
Nó trông giống một con bọ tháng Sáu, nhưng đúng ra nó là chân dung của bất kì một vị Ủy viên nào ngoại trừ ngài.
Dù sao đi nữa – quay về chủ đề chính:
Con đã đi dạo và nói chuyện và thưởng thức trà với một người đàn ông. Và với một người đàn ông rất danh giá – là ngài Jervis Pendleton thuộc gia đình của Julia; chú của bạn ấy, nói một cách ngắn gọn (nói dài dòng thì, có lẽ con nên tả rằng, ngài ấy cao không kém gì ngài.) Nhân chuyến đến thị trấn cho công việc, ngài ấy quyết định đến thăm trường cao đẳng và gặp cháu gái mình. Ngài ấy là em trai út của ba bạn ấy, nhưng bạn ấy không hề biết nhiều về ngài ấy. Giống như ngài ấy đã liếc nhanh qua bạn ấy khi bạn ấy còn là em bé, quyết định là không thích và từ đó chẳng bao giờ để ý đến bạn ấy nữa.
Dù sao thì ngài ấy cũng đến, ngồi chỉnh chu trong phòng tiếp khách với chiếc nón cao và cây gậy và găng tay ở bên cạnh; Julia và Sallie có tiết học ngâm bài thứ bảy không thể cúp được. Thế là Julia chạy ào vô phòng con và năn nỉ con dẫn ngài ấy đi dạo xung quanh trường và dẫn ngài ấy trở lại chỗ bạn ấy khi tiết thứ bảy kết thúc. Con nói là con sẽ làm, theo kiểu ban ơn nhưng chẳng nhiệt tình, bởi vì con không hề quan tâm đến gia đình Pendletons.
Nhưng không ngờ ngài ấy lại là một người cực dịu dàng. Ngài ấy là một cơ thể sống thực sự - chẳng Pendleton gì hết. Chúng con có quãng thời gian tuyệt đẹp; từ hôm ấy con đã ước mình cũng có một người chú. Ngài có đồng ý giả bộ làm chú của con không? Con tin chức vụ ấy còn cao quý hơn là bà ngoại nữa.
Ngài Pendleton gợi con nhớ một chút về ngài, Bố ạ, giống như ngài vào hai mươi năm về trước. Ngài thấy không con đã biết về ngài rất thân mật, cho dù chúng ta chưa bao giờ gặp nhau!
Ngài ấy dong dỏng cao và ốm với khuôn mặt rám nắng, và nụ cười mỉm thú vị nhất không bao giờ hiện rõ ngoại trừ việc khóe miệng của ngài ấy cong lên. Và ngài ấy có khả năng khiến người khác tự nhiên ngay lập tức giống như đã quen với ngài ấy từ lâu lắm rồi. Ngài ấy rất thân thiện.
Chúng con đi dạo khắp khuôn viên trường từ sân trong đến sân thể thao; sau đó ngài ấy bảo rằng đã mệt và muốn uống chút trà. Ngài ấy đề nghị chúng con đến Lữ Quán Sinh Viên – chỉ cách trường học một con đường thông. Con nói chúng ta nên quay trở lại gặp Julia và Sallie, nhưng ngài ấy bảo rằng không thích cho những đứa cháu của mình uống quá nhiều trà, vì trà khiến họ bị run. Do đó chúng con tẩu thóat và thưởng thức trà cùng bánh ngọt và mứt và kem lạnh và bánh bông lan ở một chiếc bàn nhỏ xinh xắn ngoài ban công. Lữ quán thuận tiện thay lại khá vắng vẻ, vì hôm ấy là ngày cuối tháng và tiền tiêu vặt của học sinh đã vơi đi nhiều.
Chúng con có một quãng thời gian cực kì vui! Nhưng khi quay trở lại trường ngài ấy phải đi ngay để bắt kịp chuyến tàu nên không hề gặp Julia một chút nào. Bạn ấy vô cùng tức giận vì con đã dẫn ngài ấy đi mất; có vẻ như ngài ấy là một ông chú giàu nứt đổ vách rất được ưa chuộng. Việc ngài ấy giàu khiến con thở phào trong lòng vì trà và các loại bánh trái kia có giá đến 60 xen một miếng.
Sáng nay (hôm nay là thứ Hai) ba hộp sôcôla đã được gửi bằng đường siêu tốc cho Julia, Sallie và con. Ngài nghĩ thế nào ạ? Con được một người đàn ông tặng kẹo cho cơ đấy!
Con đã bắt đầu cảm giác mình là con gái thay vì một đứa trẻ mồ côi.
Con ao ước một ngày nào đó ngài có thể đến và uống trà và để con xem mình có thể thích ngài được không. Nhưng không phải sẽ rất kinh khủng nếu con không thích ngài ư? Tuy nhiên con biết là mình sẽ thích.
Tốt rồi! Con đã gửi đến ngài sự thăm hỏi của mình. Không bao giờ con quên ngài đâu.
Judy
Tái bút : Sáng nay con nhìn qua gương và phát hiện một lúm đồng tiền cực kì rõ mà con chưa bao giờ nhìn thấy. Thật lạ lùng. Ngài nghĩ coi nó xuất hiện bằng cách nào ?
*(*) chữ in nghiêng vì Judy viết bằng tiếng Pháp
Subscribe to:
Posts (Atom)