Bố-chân-dài thân mến,
Con là một CON QUỶ!
Xin hãy bỏ qua lá thư khủng khiếp con đã gửi đến ngài vào tuần trước— con đã bị cảm giác cô đơn đáng thương hại xâm chiếm, và đêm ấy con còn bị đau rát cổ họng. Con không ngờ mình bị viêm cuống họng và sổ mũi, và nhiều thứ bệnh khác nữa. Bây giờ con đang nằm trong bệnh xá, và cũng đã ở đây sáu ngày rồi; đây là lần đầu tiên con được phép ngồi dậy và đụng đến giấy bút. Cô y tá trưởng rất nghiêm khắc. Con đã nghĩ mãi về lá thư ấy và trừ phi được ngài tha thứ, có lẽ con sẽ không thể khỏe lên đâu. Đây là tranh vẽ tình trạng của con với băng gạc quấn khắp đầu như hai cái tai thỏ.
Con như vầy có khiến ngài thương cảm không? Cổ họng con đang bị sưng tuyến nước bọt. Con học môn sinh học suốt một năm qua mà chưa bao giờ nghe đến bộ phận tuyến nước bọt. Giáo dục thật vô ích!
Con không thể viết thêm nữa; ngồi dậy lâu khiến con bị run. Xin hãy tha thứ cho con vì thái độ vô ơn và thiếu lễ phép. Con đã không được dạy dỗ tử tế.
Yêu ngài,
Judy Abbott
________________________________________________
BỆNH XÁ, Ngày 4 tháng 4
Bố-chân-dài thương mến nhất,
Tối hôm qua khi trời chuẩn bị nhấp nhém, con đang ngồi trên giường ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ bằng cảm xúc vô cùng chán nản với cuộc sống, thì cô y tá xuất hiện với một chiếc hộp dài màu trắng gửi đến con, bên trong chứa đầy những nụ hồng ĐÁNG YÊU NHẤT. Tuyệt vời hơn cả là có một tấm thiệp với những dòng chữ cực kỳ lịch sự viết không thẳng hàng (nhưng lại rất cá tính). Cảm ơn Bố, hàng vạn lần! Hoa của ngài đánh dấu món quà đầu tiên con thật sự nhận được trong đời. Con đã gục xuống và khóc nức nở vì quá hạnh phúc, ngài thấy đấy, con còn rất trẻ con.
Bây giờ con hoàn toàn tin ngài có đọc thư của con, con sẽ khiến chúng trở nên thú vị hơn, để chúng đáng được gìn giữ cẩn thận với ruy băng đỏ buộc quanh – chỉ xin ngài hãy lấy cái lá thư gớm ghiếc ấy ra và đốt nó. Con ghét phải nghĩ đến việc ngài sẽ đọc lại nó.
Cảm ơn ngài đã khiến một đứa học sinh năm nhất đang cực kì bệnh hoạn và đáng thương trở nên vui vẻ thế này. Có lẽ ngài có rất nhiều bạn bè và người thân yêu trong gia đình, và ngài không biết cảm giác cô đơn là thế nào. Nhưng con thì biết đấy.
Tạm biệt – Con hứa sẽ không bao giờ nói chuyện vô lễ vì bây giờ con đã biết ngài có thật, và con cũng hứa sẽ không bao giờ chất vấn ngài bằng những câu hỏi.
Ngài có còn ghét con gái không?
Mãi mãi là của ngài,
Judy
___________________________________________________
8 giờ, Thứ Hai
Bố-chân-dài thân mến,
Con hy vọng ngài không phải là vị Ủy viên đã ngồi lên con nhái. Nó bị đè bẹp dí – con nghe kể thế - cùng một tiếng nổ, nên chắc là ông ấy phải mập lắm.
Ngài có nhớ những hố đất nhỏ có rào xung quanh nằm gần cửa sổ phòng giặt đồ ở nhà John Grier không? Mỗi khi xuân đến cũng là mùa của bọn cóc nhái, tụi con thường sưu tầm một đội quân nhái và giữ chúng trong những cái hố cạnh cửa sổ đó; thỉnh thỏang bọn chúng lại nhảy phốc vào phòng giặt đồ, tạo ra cảnh tượng rất thỏa mãn vào những ngày giặt. Tụi con sau đó bị trừng phạt rất nghiêm khắc, mặc dù thế việc sưu tầm nhái vẫn diễn ra.
Một ngày nọ—chẹp, con cũng không muốn làm mất thời gian của ngài vào câu chuyện này – nhưng không biết làm thế nào mà một con nhái mập nhất, to nhất, CĂNG MỌNG NHẤT, đã nhảy lên một chiếc ghế bành bằng da to đùng trong phòng họp Ủy viên vào buổi chiều khi cuộc họp đang diễn ra— Chắc là ngài cũng có mặt ở đó và chứng kiến tất cả?
So sánh với những tai nạn đã xảy ra, con có thể nói rằng sự trừng phạt hôm ấy là còn nương tay, và—nếu con nhớ không sai—thì còn vừa phải nữa.
Không biết tại sao con lại mang tâm trạng hoài niệm thế này mặc cho mùa xuân đang tới và sự tái xuất hiện của những con nhái luôn làm trỗi dậy cảm giác muốn đi bắt. Điều duy nhất khiến con không bắt đầu việc sưu tầm của mình là vì ở đây không có luật cấm sưu tầm nhái.
___________________________________________________
Sau giờ đi lễ, Thứ Năm
Ngài nghĩ coi cuốn sách yêu thích nhất của con là gì? Ý con là ngay bây giờ; tại cứ 3 ngày là con lại đổi một cuốn. Đấy là cuốn Đồi Gió Hú. Emily Bronte vẫn còn khá trẻ khi cô ấy viết nó, trong khi chưa bao giờ đặt chân ra khỏi sân nhà thờ Haworth. Trước đó cô ấy chưa bao giờ tiếp xúc với đàn ông; làm thế nào mà cô ấy CÓ THỂ tưởng tượng ra một người đàn ông như Heathcliffe?
Con thì không thể nào, con còn quá trẻ, hơn nữa còn chưa bao giờ đi ra khỏi viện mồ côi John Grier. Bây giờ con đã có tất cả cơ hội trên đời. Đôi khi cảm giác lo sợ xuất hiện khi con nghĩ mình chẳng phải một thiên tài. Ngài sẽ tràn trề nỗi thất vọng chứ Bố, nếu con không trở thành nhà văn xuất sắc? Vào mùa xuân khi mọi thứ thật xinh đẹp trong sự xanh tươi và chúm chím, con luôn có ý muốn quay mặt với sách vở và chạy ra chơi cùng đất trời. Có rất nhiều thứ đáng khám phá ở ngòai đồng! Giá mà có thể sống trong sách thay vì viết chúng.
Trời ơi ! ! ! ! !
Đó là tiếng la khiến cho Sallie và Julia và (trong một khoảnh khắc ngắn) những chị lớp trên chạy ra hành lang. Lí do là vì một con rết trông thế này: thực tế còn kinh khủng hơn. Con vừa viết xong câu cuối cùng và đang nghĩ là nên viết tiếp chuyện gì, thì – bộp! – nó rơi thẳng từ trần nhà và rớt cái bịch bên cạnh con. Trong lúc bỏ chạy con làm bể hai cái tách trên bàn trà. Sallie đập nó bằng cán lược chải tóc của con – sau này không thể sử dụng nữa – và giết được phần thân trước, còn thân sau với 50 cái chân lúc nhúc bò xuống gầm tủ quần áo và trốn thóat.
Tòa kí túc xá này, nhờ vào tuổi tác và những bức tường quấn đầy dây leo, chứa vô số rết. Chúng là loài sinh vật gớm ghiếc nhất. Con thà trông thấy một con hổ ở dưới gầm giường.
___________________________________________________
Thứ sáu, 9:30 tối
Hôm nay quả thật rắc rối! Buổi sáng con đã không nghe thấy tiếng chuông báo thức, rồi thì làm đứt dây giày trong lúc vội vã mặc đồ, sau đó thì làm đứt luôn cái cúc ở cổ áo. Con đến trễ cho bữa điểm tâm và cả giờ ngâm bài đầu tiên. Con quên mang theo giấy thấm và thế là cây bút dây mực khắp nơi. Trong giờ toán lượng giác, Giáo sư và con đã có sự bất đồng trong phương pháp tính log. Sau này coi lại con mới phát hiện cô ấy đã đúng. Bữa trưa tụi con ăn món thịt trừu hầm và bánh cần đỏ -- con ghét cả hai thứ đó; chúng có vị y chang trong viện mồ côi. Chú bưu tá mang đến cho con chẳng gì khác ngoài đống hóa đơn (mặc dù con phải thừa nhận chẳng bao giờ nhận được gì khác; gia đình con chẳng có thói quen viết thư). Buổi chiều trong lớp văn học, tụi con bị kiểm tra đột xuất. Đây là đề bài:
Ta chẳng thiết tha món gì.
Chẳng có gì là bị từ chối.
Ta gợi ý hay là món đó;
Mỉm cười người lái buôn láu cá.
Brazil?
Ông ta xoay xoay cái nút.
Không đưa mắt nhìn lấy ta.
“Nhưng thưa bà, hôm nay không có gì khác
Mà chúng tôi có thể giới thiệu cho bà sao?”
Đây là một bài thơ. Con không biết ai là tác giả hay ý nghĩa của nó là gì. Khi tụi con đến lớp nó đã được viết sẵn trên bảng và tụi con phải bình luận về nó. Lúc đọc vế đầu con nghĩ mình đã có một ý tưởng: Người lái buôn láu cá là một vị thần chuyên ban phước lành cho những ai làm việc thiện – nhưng sau khi xuống tới vế hai, việc ông ấy xoay xoay cái nút có vẻ là giả thiết mang hàm ý xúc phạm, nên con thay đổi ý kiến ngay tắp lự. Những bạn khác trong lớp cũng ở trong tình trạng bất mãn tương tự; và chúng con ngồi đó trong 45 phút với một tờ giấy trắng và một cái đầu cũng rỗng tuếch. Được giáo dục quả là một quá trình gian nan.
Nhưng vẫn chưa hết đâu. Còn nhiều thứ tồi tệ khác.
Trời mưa và tụi con không thể chơi gôn, thế là phải vào phòng tập thể dục. Bạn gái đứng bên cạnh phang cây gậy bóng chày vào cùi chỏ của con. Con về nhà phát hiện chiếc hộp có chứa chiếc váy mùa xuân màu xanh của mình đã đến, và phần hông chật đến nỗi con không thể ngồi xuống. Thứ sáu là ngày dọn dẹp và chị hầu gái đã làm xáo trộn hết đống giấy con để trên bàn. Tụi con ăn món “đá nghĩa trang” cho phần tráng miệng (là thạch sữa có vị vani). Tụi con bị giữ thêm 20 phút trong nhà thờ để nghe bài phát biểu về những người phụ nữ thùy mị. Đúng vào giây phút con buông ra hơi thở phào nhẹ nhõm trước bức họa Chân dung người phụ nữ, thì Ackerly, cái người vô cùng dốt nát, mặt mũi tròn lẳng như cục bột thiếu sức sống , cái người ngồi cạnh con trong lớp ngôn ngữ La Tinh chỉ bởi tên họ cô ấy bắt đầu bằng chữ A (giá mà cô Lippett đã đặt họ cho con là Zabriski), đến hỏi con rằng bài giảng cho thứ Hai sẽ bắt đầu từ đoạn 69 hay 70, và nán lại đến thêm MỘT GIỜ. Cô ta vừa mới rời khỏi.
Ngài có bao giờ nghe đến một tràng những thứ xui xẻo thế chưa? Mặc dù chúng không nghiêm trọng đến mức cần đến sự mạnh mẽ. Ai cũng có thể đối mặt với khủng hỏang và bi kịch bằng sự dũng cảm, nhưng để đối phó với những tiểu tai họa liên tục trong một ngày mà vẫn tươi cười – thì con nghĩ phải là người GIÀU NGHỊ LỰC.
Đấy sẽ là tính cách con hướng tới. Con sẽ giả bộ như cuộc sống là một trò chơi và con phải thật khéo léo và công bằng. Nếu thua cuộc con sẽ nhún vai và cười vang – lúc thắng cũng vậy.
Dù sao đi nữa con cũng sẽ trở nên mạnh mẽ. Ngài sẽ không bao giờ nghe con than thở nữa đâu, hỡi Bố thân mến, cho dù Julia có mặc vớ da bằng lụa hay có một con rết rơi xuống từ trên trần nhà.
Mãi mãi là của ngài,
Judy
Sẽ sớm hồi âm
No comments:
Post a Comment