Gần hết kì nghỉ Giáng Sinh,
Ngày không rõ,
Bố-chân-dài thân mến,
Tuyết có đang rơi ở chỗ ngài không ạ? Cả thế giới nhìn từ tháp nhà của con được tuyết phủ trắng xóa và những bông tuyết đang rơi trông bự như những hạt bắp rang. Bây giờ đang là chiều tà—mặt trời chỉ vừa hạ xuống (màu vàng lạnh lẽo) sau những ngọn đồi màu tím còn lạnh lẽo hơn, và con thì đang ngồi bên cạnh cửa sổ, lợi dụng ánh sáng còn sót lại để viết thư cho ngài.
Năm đồng xu vàng của ngài là một sự ngạc nhiên! Con không quen được tặng quà Giáng Sinh. Ngài đã cho con rất nhiều thứ rồi— là tất cả những gì con đang sở hữu, ngài biết đấy—khiến con không nghĩ là mình đáng được nhận thêm. Nhưng con vẫn rất thích chúng. Ngài có muốn biết con đã mua gì bằng tiền của mình không?
1. Một chiếc đồng hồ bạc có dây bằng da để con đeo lên cổ tay và giúp con chính xác về giờ giấc.
2. Tập thơ của Matthew Arnold
3. Một cái túi nước nóng
4. Một cái chăn giữ ấm (tòa nhà của con lạnh lắm)
5. Năm trăm tờ giấy bản thảo màu vàng (con sẽ nhanh chóng bắt đầu trở thành nhà văn đây)
6. Một cuốn từ điển về từ đồng nghĩa (để tăng vốn từ vựng của một nhà văn)
7. (Thứ cuối cùng này con không thật sự muốn tiết lộ, nhưng con sẽ nói cho ngài biết) Một cặp vớ da bằng lụa
Thế nhé Bố. Đừng bao giờ bảo rằng con không kể cho ngài tất cả!
Vì một lý do nhỏ thôi, nếu ngài phải biết, cho cái vớ da bằng lụa. Julia Pendleton hay vào phòng con để làm toán Hình học, đêm nào bạn ấy cũng đeo vớ da bằng lụa và ngồi chéo chân trên ghế sofa. Nhưng đợi đó—chỉ cần bạn ấy trở lại sau kì nghỉ thì con sẽ bước vào và ngồi trên ghế sofa của bạn ấy, trong chiếc vớ da của con. Bố thấy không, con là một sinh vật đáng thương hại nhưng dù gì thì con cũng đã thật thà; và bố cũng biết rồi, từ bảng báo cáo ở trại trẻ mồ côi là con không hòan hảo, đúng không?
Nói tóm lại (đây là cách cô giáo dạy Văn thỉnh thỏang hay bắt đầu), con rất biết ơn về bảy món quà. Con sẽ giả bộ với chính mình là chúng đến từ một cái hộp lớn được gửi bởi người nhà của con ở bang California. Đồng hồ đeo tay là từ cha, khăn giữ ấm từ mẹ, túi giữ nước nóng từ bà nội, người luôn lo sợ con sẽ bị cảm lạnh trong tiết trời thế này—và xấp giấy màu vàng là từ em trai Harry. Chị Isabel đã tặng con cặp vớ da bằng lụa, và dì Susan gửi con tập thơ của Matthew Arnold; chú Harry (em trai Harry lấy tên từ chú) đã tặng con quyển từ điển. Chú muốn gửi con kẹo sôcôla, nhưng con đã đòi cuốn từ tiển đồng nghĩa ấy.
Bố sẽ không phản đối chứ hả, về việc trở thành thành viên của một gia đình tưởng tượng?
Và bây giờ, con có nên kể cho ngài nghe về kì nghỉ của con không, hay là ngài chỉ hứng thú với việc học theo đúng nghĩa của nó? Con hy vọng ngài cũng thấy được cái ý nghĩa tinh túy của cụm từ “theo đúng nghĩa”. Đây là bổ sung mới nhất trong vốn từ vựng của con.
Cô gái đến từ bang Texas tên là Leonora Fenton. (Tên nghe buồn cười chẳng kém Jerusha đúng không ạ?) Con thích bạn ấy, nhưng không thể thích bằng Sallie Mcbride. Con sẽ không bao giờ thích ai nhiều hơn Sallie—ngoại trừ ngài. Con phải luôn luôn yêu quý ngài hơn hết thảy, vì ngài là cả gia đình con gộp lại. Con, Leonora và hai chị năm hai đã đi tản bộ hàng giờ liền mỗi khi tiết trời trở nên dễ chịu, tụi con khám phá toàn bộ làng xóm lân cận, vận lên người những chiếc váy ngắn, áo len và nón, trên tay cầm những cây gậy sáng bóng để va đập lung tung. Một hôm tụi con đã vào thị trấn—cách nơi này bốn dặm đường—và dừng chân ở một nhà hàng mà các sinh viên nữ thường ghé vào ăn tối. Tôm hùm nướng (giá ba mươi lăm xen), tráng miệng là món bánh kiều mạch, bên trên có rưới si rô nhựa cây thích (giá mười lăm xen). Bổ và rẻ.
Quãng thời gian ấy rất vui! Nhất là với con, vì nó khác một trời một vực so với viện mồ côi. Mỗi lần rời khỏi khuôn viên trường con lại có cảm gíác như mình là tội phạm đào tẩu. Trước khi kịp nghĩ thông suốt thì con đã bắt đầu nói với họ. Cái đuôi của con xém chút đã bị lộ, may mà con phát hiện kịp thời và nhét nó lại vào túi. Thật là khó chịu khi không thể bày tỏ hết những gì mình cảm nhận. Con vốn dĩ là một đứa thích tỉ tê; nếu không có ngài để kể chuyện thì con sẽ phát điên mất.
Tụi con được ăn kẹo mạch nha hôm tối thứ sáu tuần rồi, quà từ cô chủ nhiệm của nhà Fergussen cho những sinh viên bị ở lại kí túc xá. Tổng cộng có hai mươi hai đứa chúng con. Năm nhất , năm hai, năm ba và năm cuối đều tụ tập trong sự tình nguyện đáng yêu. Nhà bếp của trường thật vĩ đại với xoong nồi bằng đồng và ấm nước treo thành hàng trên tường đá—nồi hầm nhỏ nhất to bằng cái thùng tô nô. Dù sao cũng có tận bốn trăm đứa con gái sống ở tòa nhà Fergussen. Bác đầu bếp chỉnh trang trong chiếc nón và tạp dề màu trắng, chia ra hai mươi hai cái tạp dề và nón màu trắng khác—con không thể tưởng tượng ở đâu mà ổng có nhiều như vậy—và tụi con đều trở thành đầu bếp.
Hôm đó rất nhộn nhịp, mặc dầu con đã từng trông thấy những cây kẹo đẹp hơn. Khi đã xong xuôi, bọn con lẫn căn bếp và cái nắm cửa đều dính bê bết mạch nha. Tụi con tổ chức buổi diễu hành trong khi vẫn còn đeo tạp dề và đội mũ, mỗi đứa cầm trên tay một chiếc nĩa lớn họăc cái muỗng hoặc cái chảo. Tụi con lũ lượt tiến qua những hành lang trống trải đến phòng nghỉ của ban giám hiệu, nơi nửa tá giáo viên và giáo sư đang tận hưởng một đêm yên tĩnh. Bọn con ca dạ khúc cho họ bằng những bài hát trong trường và bồi bổ họ với thức ăn. Họ chấp nhận rất lịch sự nhưng dáng vẻ lộ rõ sự hồ nghi. Bọn con bỏ đi để lại vô số kẹo mạch nha nhem nhuốc, khiến họ không thể thốt nên lời.
Đó, Bố thấy không, những tiến triển trong nền giáo dục của con!
Bố cũng nghĩ là con nên trở thành họa sĩ thay vì nhà văn đúng không?
Kì nghỉ sắp kết thúc trong hai ngày nữa và con sẽ rất vui mừng chào đón các bạn gái trở về. Tòa nhà của con chẳng khác gì một cái tháp cô đơn khi chỉ có chín đứa học sinh tá túc trong một nơi vốn dĩ được xây dựng cho đến bốn trăm sinh viên.
Mười một trang—ôi Bố tội nghiệp, chắc là ngài phải mệt lắm! Con chỉ định viết một tin nhắn ngắn để nói lời cảm ơn, nhưng vừa bắt đầu thì có vẻ như cây bút của con đã quá sẵn sàng.
Tạm biệt Bố, và cảm ơn ngài đã luôn nhớ đến con—Con đáng lẽ phải rất hạnh phúc nhưng xa xa phía chân trời kia đang có một cụm mây đáng sợ. Mùa thi sẽ đến vào tháng Hai.
Yêu ngài,
Judy
Tái bút:
Có lẽ gửi tình yêu là không đúng cho lắm. Nếu thế thì cho con xin lỗi. Nhưng con phải yêu một ai đó và người ấy chỉ có thể là ngài hoặc cô Lippett, vậy nên ngài thấy đó, Bố yêu dấu —ngài PHẢI chấp nhận thôi, bởi vì con không thể yêu nổi cô ấy.
No comments:
Post a Comment