Bố-chân-dài thân mến,
Ngài không bao giờ trả lời câu hỏi của con và điều đó cực kì quan trọng.
NGÀI CÓ BỊ HÓI KHÔNG?
Con đã tính toán chính xác là ngài trông như thế nào – khá là thỏa mãn – cho đến khi lên đỉnh đầu của ngài thì con bị BÍ. Con không thể quyết định là tóc ngài màu trắng hay đen, hay muối tiêu, hay là chẳng có cọng nào.
Đây là chân dung của ngài:
Nhưng vấn đế là con có nên vẽ thêm tóc không?
Ngài muốn biết mắt của ngài màu gì không? Màu xám. Lông mày của ngài thì nhô ra như mái ngói ngoài hiên nhà (trong tiểu thuyết họ gọi nó là “mái vòm”), miệng của ngài thì luôn mím chặt và hơi cong xuống ở góc. Ồ ngài thấy chưa, con biết mà! Ngài là một ông già khó tính.
Chuông kêu rồi.
![]() |
Daddy-long-legs, illustrated by Kim Ji Hyuk |
9 giờ 45 phút tối
Con có một luật lệ không thể phá vỡ, đó là: không bao giờ, không bao giờ học vào buổi tối mặc cho sáng mai có phải nộp bao nhiêu bài cảm thụ. Ngược lại, con sẽ chỉ đọc sách – ngài biết không, con phải làm như thế, vì mười tám năm vừa qua của con chỉ là những trang giấy trống trơn. Bố à, con không thể tin được mình là đứa trẻ kiêu ngạo biết bao; con vừa mới nhận ra sự hiểu biết của mình. Có những thứ mà tất cả những bạn gái với đầy đủ cha mẹ, nhà cửa, bạn bè và một thư viện gần như biết thuộc lòng, còn con thì chưa bao giờ nghe đến. Lấy ví dụ nhé. Con chưa bao giờ đọc truyện “Mẹ Ngỗng”, “David Copperfield”, “Ivanhoe”, “Lọ lem”, “Chòm râu xanh”, “Robinson lạc vào đảo hoang”, “Jane Eyre” hay “Alice lạc vào xứ sở thần tiên” hay một chữ của tác giả Rudyard Kipling. Con không biết vua Henry đệ Tám đã lấy vợ hơn một lần, hay Shelley là một nhà thơ. Con không biết con người đã từng là khỉ và vườn địa đàng là một thần thoại tuyệt vời. Con không biết R.L.S có nghĩa là Robert Louis Stevenson, hay George Eliot là một người phụ nữ. Con chưa bao giờ trông thấy tranh vẽ “Mona Lisa” và (đây là sự thật mà bố không thể tin nổi đâu) con chưa bao giờ nghe đến Sherlock Holmes.
Bây giờ thì con đã biết hết về chúng và còn thêm nhiều thứ khác nữa, nhưng bố cũng thấy là con cần phải học thêm nhiều thế nào. Ồ, thế mà lại rất vui! Cả ngày con chỉ mong đến khi trời tối, rồi con sẽ treo bảng “đang bận” ở ngoài cửa phòng, sau đó khóac lên mình cái áo chòang bông dài màu đỏ, xỏ vào chân đôi dép lông xù, đặt thật nhiều gối dựa lên ghế sofa, nhóm lửa trong cái đèn bằng đồng đặt ở chỗ khuỷ tay, và đọc, đọc, đọc không chỉ một quyển sách. Bây giờ con đang theo dõi cùng một lúc bốn quyển truyện, mới đây thôi, chúng là tập thơ của Tennyson, “Hội chợ phù hoa”, “Những câu chuyện thần thoại của Kipling”, và – xin đừng cười – “Những người phụ nữ bé nhỏ”. Con phát hiện mình là cô gái duy nhất trong trường cao đẳng không lớn lên cùng “Những người phụ nữ bé nhỏ”. Con chưa kể với ai về điều đó cả (nó SẼ khiến con bị đóng mác “kì quái” mất). Con chỉ lặng lẽ đi tìm và mua quyển truyện với giá 1 đô 12 xen bằng tiền tiêu vặt tháng trước; lần sau nếu ai đó đề cập đến món chanh muối, con sẽ hiểu bạn ấy đang nói về cái gì!
Chuông báo hiệu 10 giờ. Lá thư này bị làm phiền quá đi.
_________________________________________________
Thứ bảy
Thưa ngài,
Con rất hân hạnh được thông báo về những khám phá mới mẻ trong bộ môn Hình học. Thứ sáu vừa rồi tụi con đã vứt bỏ tác phẩm trong phần hình hộp và tiến thẳng đến khối lăng trụ cụt. Tụi con cảm giác con đường này gồ ghề và rất dốc.
_________________________________________________
Chủ nhật
Kì nghỉ Giáng Sinh sẽ bắt đầu vào tuần sau và những cái rương hành lý đã sẵn sàng. Hành lang trở nên thật chật chội khiến cho rất khó để mà lách qua, và mọi người đều vô cùng phấn khởi đến nỗi dường như quên hẳn việc học. Con sẽ có một quãng thời gian nghỉ ngơi tuyệt vời; có một học sinh năm nhất đến từ bang Texas cũng sẽ ở lại đây và tụi con đã lên kế họach cho nhiều cuộc tản bộ dài, nếu hồ nước đóng băng thì tụi con sẽ học cách trượt. Con còn có cả một cái thư viện để khám phá—và ba tuần rảnh rỗi để mà thực hiện!
Tạm biệt Bố. Con hy vọng ngài cũng cảm thấy vui như chính bản thân con vậy.
Lúc nào cũng là của ngài,
Judy
Tái bút:
Đừng quên trả lời câu hỏi của con nhé. Nếu ngài không có hứng thú viết thư thì hãy gửi lời nhắn qua thư kí của ngài. Ông ấy chỉ cần nói rằng:
“Ngài Smith khá hói”,
họăc “ngài Smith không bị hói”,
hoặc “tóc ngài Smith bạc trắng”.
Và ngài có thể trừ hai mươi lăm xen ra khỏi tiền tiêu vặt của con.
Tạm biệt ngài, cho đến tháng Một— Chúc ngài Giáng Sinh vui vẻ!
No comments:
Post a Comment