Thứ sáu

Bố nghĩ thế nào ạ? Cô giáo dạy môn Văn nhận xét là bài luận kì trước con viết rất sáng tạo. Thật đấy! Cô ấy đã nói y như vậy. Nghe như là điều không tưởng đúng không ạ, nếu so với sự rèn luyện mười tám năm qua của con? Mục đích của nhà John Grier (như bố đã biết từ trước mà vẫn luôn ủng hộ hết mình) là biến chín mươi bảy đứa trẻ mồ côi thành chín mươi bảy đứa trẻ sinh đôi.

Khả năng nghệ thuật đặc biệt mà con vừa thể hiện đã được phát triển từ hồi còn nhỏ, qua những bức tranh vẽ cô Lippett bằng phấn trên cửa gỗ.

Con mong là mình đã không làm tổn thương ngài khi cứ phê bình căn nhà thơ ấu của mình? Nhưng ngài cũng biết là ngài sở hữu toàn quyền quyết định, nếu con trở nên rất quá quắt, ngài luôn có thể răn đe bằng cách hủy các tấm ngân phiếu. Nói thế này quả không lễ phép nhưng ngài không thể trông mong con có phép tắc được, một đứa trẻ lớn lên trong trại mồ côi không thể so sánh với một quý cô được giáo dục cẩn thận.

Bố biết không, việc học ở trường Cao đẳng không khó, thứ khó chính là những cuộc đối thoại. Hết một nửa thời gian con không hiểu mấy bạn đang nói cái gì; trò đùa của họ dường như luôn dính đến thời thơ ấu mà tất cả mọi người đều có thể chia sẻ, trừ con. Con là người nước ngoài trong thế giới này và con không hiểu ngôn ngữ của họ. Thật là một cảm giác tồi tệ. Cả đời con đã chịu đựng đủ rồi. Hồi ở trường trung học, mấy đứa con gái thường hay tụ lại thành nhóm và nhìn con chằm chặp. Con là một đứa quái dị và lạc loại, và tất cả mọi người đều biết điều đó. Con có thể cảm nhận được dòng chữ “Nhà John Grier” khắc đầy trên mặt mình. Một số tỏ vẻ cao thượng bằng cách làm bộ đến gần và lịch sự bắt chuyện với con. Con ghét tất cả bọn họ - nhất là mấy đứa làm bộ nhân ái!

Ở đây không ai biết con đã từng lớn lên trong viện mồ côi. Con đã nói với Sallie McBride rằng cả cha và mẹ đều đã qua đời, và một người đàn ông tốt bụng đã gửi con đi học cao đẳng - thật ra chuyện này nghe cũng sát với thực tế. Con không muốn ngài nghĩ rằng con là đứa hèn nhát, nhưng con thật sự muốn được như những cô gái khác, và Ngôi Nhà Kinh Khủng ấy là sự khác biệt lớn nhất luôn ám ảnh thời thơ ấu của con. Nếu con quay lưng lại và đóng chặt cái quá khứ ấy, thì có lẽ con cũng sẽ được yêu mến như những người con gái khác. Con nghĩ về bản chất thì con chẳng có sự khác biệt gì lớn lao, còn ngài?

Dù sao thì Sallie McBride cũng rất thích con!

Mãi là của ngài,
Judy Abbott (tên cũ Jerusha)

_________________________________________________


Sáng thứ bảy,

Con đọc đi đọc lại lá thư này và thấy nó chẳng vui vẻ tí nào. Nhưng chắc ngài không biết là con có một bài luận đặc biệt phải nộp vào sáng thứ Hai, rồi phải ôn bài cho môn hình học, lại thêm căn bệnh cảm cúm khiến con cứ hắt xì liên tục?

_________________________________________________

Chủ nhật,

Hôm qua con quên gửi thư, nên con sẽ bổ sung thêm chút tái bút phẫn nộ. Sáng nay tụi con có buổi cầu nguyện, và bố nghĩ coi ông ấy đã nói cái gì?
'Kinh thánh đã ghi lại lời hứa nhân hậu nhất của chúng ta, “Những người nghèo sẽ luôn ở đó.” Họ tồn tại để chúng ta có thể làm tự thiện.'

Người nghèo, ngài thấy đó, được ví không khác gì thú nuôi trong nhà. Nếu không vì con đã được giáo dục tử tế thì con đã lao đến gặp ông ấy sau buổi cầu nguyện và trình bày hết suy nghĩ của mình.

No comments:

Post a Comment