Ngày 10 tháng 10

Bố-chân-dài thân mến,

Ngài đã bao giờ nghe đến cái tên Michael Angelo chưa?
Ông ấy là một họa sĩ nổi tiếng sống ở Ý trong thời kì Phục Hưng. Tất cả học sinh trong lớp Văn học đều có vẻ biết về ông ấy, và cả lớp đã phá lên cười khi con nghĩ rằng ông ấy là một thiên thần cầm cung tên. Chẳng phải tên ổng nghe rất giống chữ thiên thần sao? Cao đẳng khó ở chỗ, có những thứ chúng ta mặc nhiên phải biết cho dù chúng không được dạy trong trường. Điều đấy khiến con bị xấu hổ mấy lần. Nhưng bây giờ cứ mỗi khi bọn con gái bàn thứ gì mà con chưa từng nghe đến, con sẽ giữ im lặng và tự tìm tòi trong cuốn Bách khoa toàn thư.

Ngày đầu tiên ở trường con đã gây ra một sai lầm tệ hại. Có người nhắc đến Maurice Maeterlinck và con đã hỏi rằng cô ấy có phải là một học sinh năm nhất không? Thế là nó trở thành trò đùa của cả trường. Nhưng không sao, ở trong lớp con vẫn là một học sinh thông minh như ai—thậm chí còn thông minh hơn một số người!

Ngài có quan tâm đến việc con đã trang trí phòng mình thế nào không? Đó là sự kết hợp giữa hai màu nâu và vàng. Tường trong phòng đã được quét màu da bò, con đã mua màn cửa và mấy cái gối đệm màu vàng, một chiếc bàn bằng gỗ cây gụ (hàng cũ bán lại với giá ba đôla), một chiếc ghế mây và một cái thảm màu nâu có vết mực ngay chính giữa. Con đã đặt cái ghế trên vết mực ấy.

Cửa sổ thì khá cao, ngồi trên ghế không thể quan sát ra ngoài. Nhưng con đã tháo tấm kính dính đằng sau tủ quần áo, phủ lên đó một tấm đệm và đẩy nó liền sát cửa sổ. Nó vừa đủ cao để trở thành bệ ngồi ở cửa sổ. Chỉ cần kéo các ngăn ra là có thể dùng chúng như cầu thang để bước lên. Rất là thoải mái!

Sallie McBride đã giúp con chọn mấy thứ này trong buổi bán đấu giá của các anh chị lớp trên. Từ nhỏ đến lớn bạn ấy đã sống trong một ngôi nhà, nên rất am hiểu về việc trang trí. Ngài không thể tưởng tượng nổi con đã vui như thế nào khi đi mua sắm và trả tiền bằng một tờ giấy bạc năm đôla, rồi còn nhận lại tiền dư—trước đây chưa bao giờ trong túi con có hơn vài cắc bạc. Con xin cam đoan với ngài, Bố thân mến, là con rất biết ơn số tiền trợ cấp này.

Sallie là người thú vị nhất trên thế giới—còn Julia Rutledge Pendleton thì trái ngược hoàn toàn. Thật tức cười vì ban giám hiệu đã ghép hai người họ chung một phòng. Sallie nhìn mọi thứ bằng khiếu hài hước—ngay cả đối với việc thi trượt—còn Julia thì với cái gì cũng thấy chán. Bạn ấy không thèm cố gắng để trở nên đáng yêu. Bạn ấy nghĩ rằng chỉ cần mang họ Pendleton thì điều đó cũng đủ cho bạn ấy được lên thiên đàng mà không cần trải qua phán xét. Julia và con sinh ra để trở thành kẻ thù của nhau.

Và bây giờ con nghĩ là ngài đã rất nóng lòng muốn nghe con kể minh đang học cái gì đúng không?

I.    Tiếng Latin: Chiến tranh Punic lần thứ hai. Hannibal và đội quân của ông ấy đã đóng quân ở Hồ Trasimenus tối hôm qua. Họ có kế họach đột kích phía La Mã, và trận chiến đã diễn ra vào lúc 4 giờ sáng. Quân La Mã phải rút lui.
II.    Tiếng Pháp: 24 trang truyện Ba chàng lính ngự lâm, và chia động từ quá khứ thứ 3, động từ bất quy tắc.
III.    Hình học: Con đã xong hình trụ, bây giờ chuyển sang hình nón
IV.    Văn học: Con đang học về cách viết luận. Văn của con tiến bộ mỗi ngày, rõ ràng hơn và khúc chiết hơn
V.    Sinh học: Con đã đến bộ phận tiêu hóa. Tiết tới sẽ về lá lách và mật.

Thân mến,

Jerusha Abbott, đang từng bước được giáo dục

Tái bút:
Thưa bố, con hy vọng là ngài không uống rượu? Nó rất có hại cho gan của ngài đấy.

Daddy-long-legs, illustrated by Kim Ji Hyuk
 ______________________________________________


Thứ tư

Bố-chân-dài thân mến,

Con đã đổi tên rồi.
Trên sổ sách thì con vẫn là “Jerusha”, nhưng ở ngoài thì con là “Judy”. Thiệt là tội nghiệp đúng không, khi phải tự đặt cho mình cái tên thân mật duy nhất? Judy không phải do con nghĩ ra đâu. Đấy là cái tên Freddy Perkins hồi trước vẫn thường gọi con, trước khi nó biết phát âm đàng hoàng.

Giá mà cô Lippett đã khéo léo trong việc đặt tên trẻ con hơn một chút. Cô ấy toàn chọn tên họ trong cuốn danh bạ điện thoại – ngài sẽ thấy cái tên Abbott xuất hiện ngay trang đầu tiên– còn tên chính thì cô ấy chọn bừa đâu đó. Cô ấy nhặt chữ Jerusha trên một cái bia mộ. Con luôn ghét tên của mình; con thà được là Judy. Cái tên Jerusha thật ngu ngốc. Nó chỉ hợp với một đứa con gái xinh xắn dịu dàng có đôi mắt xanh biếc, được cả gia đình chăm sóc và cưng chiều, là người sống mà không có một nỗi âu lo trong đời. Được như thế cũng hay ho nhỉ? Lỡ có làm sai điều gì thì cũng không bị ai trách cứ vì đã được gia đình quá cưng chiều! Thật thú vị khi có thể giả bộ mình là cô gái như thế. Nhưng từ giờ trở đi xin ngài hãy gọi con là Judy.

Ngài biết không? Con có ba đôi găng tay xỏ ngón. Trong những dịp giáng sinh trước đây con cũng được tặng găng tay, nhưng là loại trùm, chứ không phải xỏ ngón. Thỉnh thỏang con lại lấy chúng ra đeo thử. Tại vì con không muốn mang chúng đến trường.

(Chuông báo hiệu bữa tối. Tạm biệt ngài.)

No comments:

Post a Comment