Chủ nhật

Bố-chân-dài thương mến nhất,

Con có một tin rất, rất, rất kinh khủng phải kể cho ngài, nhưng con sẽ không bắt đầu ngay. Con muốn tạo cho ngài một tâm trạng vui vẻ trước đã.

Jerusha Abbott đang trên đường trở thành nhà văn. Một bài thơ với tựa là “Từ tháp nhà của tôi” đã xuất hiện trên ấn bản tháng Hai của tờ Nguyệt San—trên trang đầu tiên, đây là điều rất đáng tự hào cho một học sinh năm nhất. Tối hôm qua trên đường từ nhà thờ trở về, giáo viên dạy Văn đã dừng con lại và nói rằng tác phẩm ấy rất thú vị ngoại trừ dòng thứ sáu hơi dư nhiều âm tiết. Con sẽ gửi cho ngài một bản copy lỡ như ngài có ý muốn đọc nó.

Để xem con có thể nghĩ thêm điều gì vui tai nữa—À đúng rồi! Con đang học trượt băng và có thể trượt khá thuần thục một mình. Con còn biết cách dùng dây thừng để trượt xuống từ nóc nhà thể dục, và con có thể nâng một thanh sắt lên độ cao một mét—con hy vọng sắp tới sẽ nâng lên được một mét hai.

Sáng nay tụi con đã có một buổi thuyết giáo đầy cảm hứng từ Giám mục xứ Alabama. Ông ấy nói rằng: “Đừng nhận xét những gì mà bản thân mình không muốn bị nhận xét”. Câu đó có nghĩ là nên bỏ qua lỗi lầm của người khác và đừng làm nhụt chí họ bằng những lời nhận xét nặng nề. Giá mà ngài cũng được nghe.

Hôm nay là buổi chiều mùa đông ấm áp nhất, chói chang nhất bởi những nhũ băng phản chiếu từ các nhánh thông, cả thể giới như đang oằn mình dưới sức nặng của lớp tuyết dày—ngoại trừ con, là người bị oằn bởi cảm giác đau khổ.

Bây giờ sẽ là tin kinh khủng ấy—dũng cảm lên Judy!—bắt buộc phải nói ra.

Ngài có CHẮC CHẮN là đang trong tâm trạng vui vẻ không? Con đã bị rớt môn Tóan và tiếng La Tinh. Con đang được dạy kèm và sẽ làm lại bài thi vào tháng sau. Con xin lỗi nếu làm ngài thất vọng, ngoại trừ việc ấy thì con không quan tâm đến chuyện thi rớt chút nào vì con đã học thêm rất nhiều thứ không được dạy trong sách giáo khoa. Con đã đọc mười bảy cuốn tiểu thuyết và một mớ sách thơ—là những cuốn sách rất thiết thực như “Hội chợ phù hoa”, “Richard Feverel” và “Alice lạc vào xứ sở thần tiên”. Còn có cả “Tuyển tập những bài luận của Emerson”, “Cuộc đời làm người Scốt-len của Lockhart”, quyển thứ nhất trong bộ “Đế quốc La Mã” của tác giả Gibbon, và một nửa cuốn “Cuộc đời của Benvenuto Cellini”—ông ấy thật hài hước đúng không ạ? Ông ta thường thơ thẩn đi tản bộ và thỉnh thỏang lại giết một người trước điểm tâm.

Bố thấy đó. Con sẽ trở nên thông minh hơn so với việc cứ chúi đầu vào môn La tinh. Bố có thể tha thứ cho con chỉ lần này thôi nếu con hứa là sẽ không bao giờ thi rớt nữa?

Judy của ngài, trong sự sám hối.

________________________________________________


Bố-chân-dài thân mến,

Đây là bức thư viết thêm vào giữa tháng vì tối nay con cảm thấy rất cô đơn. Trời đang rất bão. Tất cả đèn trong trường đã tắt, nhưng vì con đã uống cà phê đen nên bây giờ con không thể ngủ được.

Tối nay con đã có một bữa tiệc rất linh đình với sự tham gia của Sallie, Julia và Leonora Fenton—cùng với món cá ngừ, bánh nướng xốp, rau trộn, kẹo đường dẻo và cà phê. Julia bảo bạn ấy đã rất vui, nhưng chỉ có Sallie ở lại phụ rửa chén bát.

Có lẽ con nên tận dụng thời gian tối nay để học thêm tiếng La Tinh nhưng, không thể nghi ngờ gì nữa, con chẳng có khiếu về môn này. Bọn con đã hòan thành Livy và De Senectute, và bây giờ thì đang nghiên cứu về De Amicitia (đọc là Damn Icitia).

Ngài có phiền không, chỉ một chút thôi, giả bộ ngài là bà nội của con? Sallie có một còn Julia và Leonora mỗi người đều có hai, và tối nay họ đã so sánh bà của nhau. Con không thể nghĩ ra thứ gì khiến mình ham muốn hơn: mối quan hệ ấy thật đáng kính. Vậy nên nếu ngài không phản đối—Hôm qua lúc vào thị trấn, con trông thấy một cái nón rất đáng yêu với đăng ten và ruy băng màu tím nhạt. Con sẽ mua nó làm quà cho sinh nhật thứ tám mươi ba của người.

! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !

Đó là mười hai tiếng chuông từ chóp nhà thờ. Con nghĩ là cuối cùng mình cũng đã buồn ngủ.

Ngủ ngon nhé bà nội. Con yêu bà lắm.

Judy

No comments:

Post a Comment