Ngày 15 tháng 11

Bố-chân-dài thân mến,

Xin hãy lắng nghe những gì con học được hôm nay.
Tổng diện tích các cạnh của kim tự tháp bằng chu vi đáy nhân với đường cao kẻ từ chóp xuống cạnh, chia hai.
Điều này nghe có vẻ không đúng nhưng đó là sự thật, con có thể chứng minh!

Bố chưa bao giờ nghe kể về quần áo của con đúng không? Sáu cái váy, tất cả đều rất mới và đẹp và được mua chỉ dành riêng cho con, không phải đồ chuyền xuống từ người khác bự hơn. Có lẽ bố không biết điều đó có ảnh hưởng lớn thế nào với cuộc đời của môt đứa trẻ mồ côi? Bố đã tặng chúng cho con, và con rất, rất, rất biết ơn người. Được giáo dục là một điều tuyệt vời—nhưng không gì có thể sánh bằng cảm giác như mơ khi được sở hữu sáu cái váy mới tinh. Cô Pritchard, Ủy viên không thường trực của viện mồ côi đã chọn chúng, ơn Chúa, may mà không phải cô Lippett. Con có một chiếc váy dạ hội bằng lụa và vải mun màu hồng phấn (cực kì hợp với con), một chiếc váy đi lễ nhà thờ màu xanh nhạt, một chiếc váy để ăn tối có đăng ten màu đỏ và đường viền kiểu phương Đông (nó làm con trông giống dân du mục), một chiếc nữa bằng vải bông màu hồng tươi, một bộ âu phục màu xám, và một chiếc váy đơn giản cho lớp học. Đối với Julia Rutledge Pendleton thì chúng chẳng bõ bẽn gì nhưng với Jerusha Abbtott thì--- ôi Chúa ơi!

Có lẽ ngài đang nghĩ con đúng là một tiểu yêu quái diêm dúa, nông cạn, và thật uổng phí khi giáo dục một đứa con gái?

Nhưng mà Bố ơi, nếu cả đời bố chỉ mặc độc một kiểu váy kẻ ca rô thì chắc bố sẽ thông cảm với cảm giác của con. Lúc bắt đầu đi học ở trường làng con còn bước vào thời kì đen tối hơn cả những chiếc áo ca rô.

Quần áo phế thải.

Bố không biết con đã thê thảm thế nào khi phải đến trường trong những chiếc váy bị bỏ đi kinh khủng ấy. Con đã bị xếp chỗ ngồi bên cạnh đứa con gái đã từng là chủ nhân của chúng, thế là nó đi to nhỏ và chỉ cho tất cả mọi người bằng một vẻ thích thú. Cảm giác cay đắng khi phải diện trên mình đống quần áo bỏ đi của kẻ thù đã ăn sâu trong tâm trí con. Cho dù sau này có mặc vớ da bằng lụa cả đời thì con cũng không tin rằng mình sẽ có thể quên được nỗi đau ấy.

CHUYÊN MỤC NÓNG HỒI VỀ CUỘC CHIẾN TRANH
Tin tức về những trận đấu.

Vào canh thứ tư của thứ Năm, ngày 13 tháng Mười một, Hannibal đã lệnh cho quân phòng vệ của La Mã dời đi nơi khác, ông dẫn đầu đoàn binh sĩ Carthage băng qua những ngọn núi đến vùng đồng bằng Casilinum. Đôi quân vũ trang Numidians đã giáp mặt binh đoàn của Quintus Fabius Maximus. Hai trận chiến gay cấn diễn ra, cuối cùng quân La Mã phải rút lui với tổn thất rất nặng nề.

Con lấy làm vinh dự,
Được gửi đến ngài lời tường thuật trực tiếp từ tiền chiến.

J. Abbott.

Tái bút:
Con biết là mình không nên trông chờ sự hồi âm và con đã được dặn là không được làm phiền ngài với bất kì câu hỏi nào, nhưng Bố ơi hãy cho con biết một điều - ngài có già lắm không, hay chỉ già một chút thôi? Và ngài có bị hói hết không, hay chỉ hói một chút thôi? Thật là khó để nghĩ ra ngài trong sự trừu tượng chẳng khác gì định lí của toán hình học.

Cho biết một người đàn ông cao lớn, giàu có và ghét con gái, nhưng lại rất hào phóng với một đứa con gái không có phép tắc, hãy giải xem ông ấy trông như thế nào?

Xin hãy hồi âm.

No comments:

Post a Comment