Chủ nhật
Bố-chân-dài thương mến nhất,
Con có một tin rất, rất, rất kinh khủng phải kể cho ngài, nhưng con sẽ không bắt đầu ngay. Con muốn tạo cho ngài một tâm trạng vui vẻ trước đã.
Jerusha Abbott đang trên đường trở thành nhà văn. Một bài thơ với tựa là “Từ tháp nhà của tôi” đã xuất hiện trên ấn bản tháng Hai của tờ Nguyệt San—trên trang đầu tiên, đây là điều rất đáng tự hào cho một học sinh năm nhất. Tối hôm qua trên đường từ nhà thờ trở về, giáo viên dạy Văn đã dừng con lại và nói rằng tác phẩm ấy rất thú vị ngoại trừ dòng thứ sáu hơi dư nhiều âm tiết. Con sẽ gửi cho ngài một bản copy lỡ như ngài có ý muốn đọc nó.
Để xem con có thể nghĩ thêm điều gì vui tai nữa—À đúng rồi! Con đang học trượt băng và có thể trượt khá thuần thục một mình. Con còn biết cách dùng dây thừng để trượt xuống từ nóc nhà thể dục, và con có thể nâng một thanh sắt lên độ cao một mét—con hy vọng sắp tới sẽ nâng lên được một mét hai.
Sáng nay tụi con đã có một buổi thuyết giáo đầy cảm hứng từ Giám mục xứ Alabama. Ông ấy nói rằng: “Đừng nhận xét những gì mà bản thân mình không muốn bị nhận xét”. Câu đó có nghĩ là nên bỏ qua lỗi lầm của người khác và đừng làm nhụt chí họ bằng những lời nhận xét nặng nề. Giá mà ngài cũng được nghe.
Hôm nay là buổi chiều mùa đông ấm áp nhất, chói chang nhất bởi những nhũ băng phản chiếu từ các nhánh thông, cả thể giới như đang oằn mình dưới sức nặng của lớp tuyết dày—ngoại trừ con, là người bị oằn bởi cảm giác đau khổ.
Bây giờ sẽ là tin kinh khủng ấy—dũng cảm lên Judy!—bắt buộc phải nói ra.
Ngài có CHẮC CHẮN là đang trong tâm trạng vui vẻ không? Con đã bị rớt môn Tóan và tiếng La Tinh. Con đang được dạy kèm và sẽ làm lại bài thi vào tháng sau. Con xin lỗi nếu làm ngài thất vọng, ngoại trừ việc ấy thì con không quan tâm đến chuyện thi rớt chút nào vì con đã học thêm rất nhiều thứ không được dạy trong sách giáo khoa. Con đã đọc mười bảy cuốn tiểu thuyết và một mớ sách thơ—là những cuốn sách rất thiết thực như “Hội chợ phù hoa”, “Richard Feverel” và “Alice lạc vào xứ sở thần tiên”. Còn có cả “Tuyển tập những bài luận của Emerson”, “Cuộc đời làm người Scốt-len của Lockhart”, quyển thứ nhất trong bộ “Đế quốc La Mã” của tác giả Gibbon, và một nửa cuốn “Cuộc đời của Benvenuto Cellini”—ông ấy thật hài hước đúng không ạ? Ông ta thường thơ thẩn đi tản bộ và thỉnh thỏang lại giết một người trước điểm tâm.
Bố thấy đó. Con sẽ trở nên thông minh hơn so với việc cứ chúi đầu vào môn La tinh. Bố có thể tha thứ cho con chỉ lần này thôi nếu con hứa là sẽ không bao giờ thi rớt nữa?
Judy của ngài, trong sự sám hối.
________________________________________________
Bố-chân-dài thân mến,
Đây là bức thư viết thêm vào giữa tháng vì tối nay con cảm thấy rất cô đơn. Trời đang rất bão. Tất cả đèn trong trường đã tắt, nhưng vì con đã uống cà phê đen nên bây giờ con không thể ngủ được.
Tối nay con đã có một bữa tiệc rất linh đình với sự tham gia của Sallie, Julia và Leonora Fenton—cùng với món cá ngừ, bánh nướng xốp, rau trộn, kẹo đường dẻo và cà phê. Julia bảo bạn ấy đã rất vui, nhưng chỉ có Sallie ở lại phụ rửa chén bát.
Có lẽ con nên tận dụng thời gian tối nay để học thêm tiếng La Tinh nhưng, không thể nghi ngờ gì nữa, con chẳng có khiếu về môn này. Bọn con đã hòan thành Livy và De Senectute, và bây giờ thì đang nghiên cứu về De Amicitia (đọc là Damn Icitia).
Ngài có phiền không, chỉ một chút thôi, giả bộ ngài là bà nội của con? Sallie có một còn Julia và Leonora mỗi người đều có hai, và tối nay họ đã so sánh bà của nhau. Con không thể nghĩ ra thứ gì khiến mình ham muốn hơn: mối quan hệ ấy thật đáng kính. Vậy nên nếu ngài không phản đối—Hôm qua lúc vào thị trấn, con trông thấy một cái nón rất đáng yêu với đăng ten và ruy băng màu tím nhạt. Con sẽ mua nó làm quà cho sinh nhật thứ tám mươi ba của người.
! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Đó là mười hai tiếng chuông từ chóp nhà thờ. Con nghĩ là cuối cùng mình cũng đã buồn ngủ.
Ngủ ngon nhé bà nội. Con yêu bà lắm.
Judy
Đêm giao thừa
Bố-chân-dài thân mến,
Bố nên tận mắt chứng kiến cái cách mọi người trong trường này học! Đến nỗi tụi con hoàn toàn quên mất là mình đã có kì nghỉ. Năm mươi bảy động từ bất quy tắc đã được giới thiệu vào bộ não của con trong vòng 4 ngày vừa qua—con chỉ mong chúng sẽ ở yên đấy cho đến khi kì thi kết thúc.
Một số bạn gái đã bán sách giáo khoa sau khi dùng xong, nhưng con tính sẽ giữ lại sách của mình. Sau này tốt nghiệp con sẽ có cả nền giáo dục xếp thành hàng trên kệ sách của mình, và khi cần ôn lại một chi tiết nào đó, con chỉ cần lật chúng mà không chút đắn đo. Thế thì dễ dàng và chính xác hơn nhiều so với việc phải ráng nhớ tất cả trong đầu.
Tối nay Julia Pendleton đã ghé phòng con để trò chuyện xã giao, và ở lại cả một tiếng đồng hồ. Bạn ấy khơi lên chủ đề gia đình, và con đã KHÔNG THỂ ngưng bạn ấy lại. Bạn ấy muốn biết tên trước khi lấy chồng của mẹ con là gì—ngài từng nghe một câu hỏi vô duyên đến thế nhằm vào một người đến từ trại mồ côi không? Con đã không đủ dũng cảm để nói là mình không biết, nên con đã khổ sở bịa đại cái tên đầu tiên mình có thể nghĩ đến, và đó là Montgomery. Tiếp theo bạn ấy lại muốn biết con thuộc về gia đình Montgomery ở bang Massachusetts hay bang Virginia.
Mẹ của bạn ấy thuộc họ Rutherford. Gia đình họ sang Mỹ bằng một con thuyền lớn, và có quan hệ thông gia với vua Henry đệ Tám. Còn bên nội của bạn ấy thì tổ tiên họ còn xuất hiện trước ngài Adam. Trên chóp của gia phả nhà nội bạn ấy là một loài khỉ thượng đẳng với lông mượt như tơ và cái đuôi rất dài.
Tối hôm nay con định sẽ viết cho ngài một bức thư đàng hòang, vui vẻ và thú vị, nhưng con buồn ngủ quá—và sợ nữa. Số mệnh của sinh viên năm nhất thiệt không vui vẻ tí nào.
Judy Abbott của ngài, chuẩn bị lên đoạn đầu đài.
Bố-chân-dài thân mến,
Bố nên tận mắt chứng kiến cái cách mọi người trong trường này học! Đến nỗi tụi con hoàn toàn quên mất là mình đã có kì nghỉ. Năm mươi bảy động từ bất quy tắc đã được giới thiệu vào bộ não của con trong vòng 4 ngày vừa qua—con chỉ mong chúng sẽ ở yên đấy cho đến khi kì thi kết thúc.
Một số bạn gái đã bán sách giáo khoa sau khi dùng xong, nhưng con tính sẽ giữ lại sách của mình. Sau này tốt nghiệp con sẽ có cả nền giáo dục xếp thành hàng trên kệ sách của mình, và khi cần ôn lại một chi tiết nào đó, con chỉ cần lật chúng mà không chút đắn đo. Thế thì dễ dàng và chính xác hơn nhiều so với việc phải ráng nhớ tất cả trong đầu.
Tối nay Julia Pendleton đã ghé phòng con để trò chuyện xã giao, và ở lại cả một tiếng đồng hồ. Bạn ấy khơi lên chủ đề gia đình, và con đã KHÔNG THỂ ngưng bạn ấy lại. Bạn ấy muốn biết tên trước khi lấy chồng của mẹ con là gì—ngài từng nghe một câu hỏi vô duyên đến thế nhằm vào một người đến từ trại mồ côi không? Con đã không đủ dũng cảm để nói là mình không biết, nên con đã khổ sở bịa đại cái tên đầu tiên mình có thể nghĩ đến, và đó là Montgomery. Tiếp theo bạn ấy lại muốn biết con thuộc về gia đình Montgomery ở bang Massachusetts hay bang Virginia.
Mẹ của bạn ấy thuộc họ Rutherford. Gia đình họ sang Mỹ bằng một con thuyền lớn, và có quan hệ thông gia với vua Henry đệ Tám. Còn bên nội của bạn ấy thì tổ tiên họ còn xuất hiện trước ngài Adam. Trên chóp của gia phả nhà nội bạn ấy là một loài khỉ thượng đẳng với lông mượt như tơ và cái đuôi rất dài.
Tối hôm nay con định sẽ viết cho ngài một bức thư đàng hòang, vui vẻ và thú vị, nhưng con buồn ngủ quá—và sợ nữa. Số mệnh của sinh viên năm nhất thiệt không vui vẻ tí nào.
Judy Abbott của ngài, chuẩn bị lên đoạn đầu đài.
Gần hết kì nghỉ Giáng Sinh,
Ngày không rõ,
Bố-chân-dài thân mến,
Tuyết có đang rơi ở chỗ ngài không ạ? Cả thế giới nhìn từ tháp nhà của con được tuyết phủ trắng xóa và những bông tuyết đang rơi trông bự như những hạt bắp rang. Bây giờ đang là chiều tà—mặt trời chỉ vừa hạ xuống (màu vàng lạnh lẽo) sau những ngọn đồi màu tím còn lạnh lẽo hơn, và con thì đang ngồi bên cạnh cửa sổ, lợi dụng ánh sáng còn sót lại để viết thư cho ngài.
Năm đồng xu vàng của ngài là một sự ngạc nhiên! Con không quen được tặng quà Giáng Sinh. Ngài đã cho con rất nhiều thứ rồi— là tất cả những gì con đang sở hữu, ngài biết đấy—khiến con không nghĩ là mình đáng được nhận thêm. Nhưng con vẫn rất thích chúng. Ngài có muốn biết con đã mua gì bằng tiền của mình không?
1. Một chiếc đồng hồ bạc có dây bằng da để con đeo lên cổ tay và giúp con chính xác về giờ giấc.
2. Tập thơ của Matthew Arnold
3. Một cái túi nước nóng
4. Một cái chăn giữ ấm (tòa nhà của con lạnh lắm)
5. Năm trăm tờ giấy bản thảo màu vàng (con sẽ nhanh chóng bắt đầu trở thành nhà văn đây)
6. Một cuốn từ điển về từ đồng nghĩa (để tăng vốn từ vựng của một nhà văn)
7. (Thứ cuối cùng này con không thật sự muốn tiết lộ, nhưng con sẽ nói cho ngài biết) Một cặp vớ da bằng lụa
Thế nhé Bố. Đừng bao giờ bảo rằng con không kể cho ngài tất cả!
Vì một lý do nhỏ thôi, nếu ngài phải biết, cho cái vớ da bằng lụa. Julia Pendleton hay vào phòng con để làm toán Hình học, đêm nào bạn ấy cũng đeo vớ da bằng lụa và ngồi chéo chân trên ghế sofa. Nhưng đợi đó—chỉ cần bạn ấy trở lại sau kì nghỉ thì con sẽ bước vào và ngồi trên ghế sofa của bạn ấy, trong chiếc vớ da của con. Bố thấy không, con là một sinh vật đáng thương hại nhưng dù gì thì con cũng đã thật thà; và bố cũng biết rồi, từ bảng báo cáo ở trại trẻ mồ côi là con không hòan hảo, đúng không?
Nói tóm lại (đây là cách cô giáo dạy Văn thỉnh thỏang hay bắt đầu), con rất biết ơn về bảy món quà. Con sẽ giả bộ với chính mình là chúng đến từ một cái hộp lớn được gửi bởi người nhà của con ở bang California. Đồng hồ đeo tay là từ cha, khăn giữ ấm từ mẹ, túi giữ nước nóng từ bà nội, người luôn lo sợ con sẽ bị cảm lạnh trong tiết trời thế này—và xấp giấy màu vàng là từ em trai Harry. Chị Isabel đã tặng con cặp vớ da bằng lụa, và dì Susan gửi con tập thơ của Matthew Arnold; chú Harry (em trai Harry lấy tên từ chú) đã tặng con quyển từ điển. Chú muốn gửi con kẹo sôcôla, nhưng con đã đòi cuốn từ tiển đồng nghĩa ấy.
Bố sẽ không phản đối chứ hả, về việc trở thành thành viên của một gia đình tưởng tượng?
Và bây giờ, con có nên kể cho ngài nghe về kì nghỉ của con không, hay là ngài chỉ hứng thú với việc học theo đúng nghĩa của nó? Con hy vọng ngài cũng thấy được cái ý nghĩa tinh túy của cụm từ “theo đúng nghĩa”. Đây là bổ sung mới nhất trong vốn từ vựng của con.
Cô gái đến từ bang Texas tên là Leonora Fenton. (Tên nghe buồn cười chẳng kém Jerusha đúng không ạ?) Con thích bạn ấy, nhưng không thể thích bằng Sallie Mcbride. Con sẽ không bao giờ thích ai nhiều hơn Sallie—ngoại trừ ngài. Con phải luôn luôn yêu quý ngài hơn hết thảy, vì ngài là cả gia đình con gộp lại. Con, Leonora và hai chị năm hai đã đi tản bộ hàng giờ liền mỗi khi tiết trời trở nên dễ chịu, tụi con khám phá toàn bộ làng xóm lân cận, vận lên người những chiếc váy ngắn, áo len và nón, trên tay cầm những cây gậy sáng bóng để va đập lung tung. Một hôm tụi con đã vào thị trấn—cách nơi này bốn dặm đường—và dừng chân ở một nhà hàng mà các sinh viên nữ thường ghé vào ăn tối. Tôm hùm nướng (giá ba mươi lăm xen), tráng miệng là món bánh kiều mạch, bên trên có rưới si rô nhựa cây thích (giá mười lăm xen). Bổ và rẻ.
Quãng thời gian ấy rất vui! Nhất là với con, vì nó khác một trời một vực so với viện mồ côi. Mỗi lần rời khỏi khuôn viên trường con lại có cảm gíác như mình là tội phạm đào tẩu. Trước khi kịp nghĩ thông suốt thì con đã bắt đầu nói với họ. Cái đuôi của con xém chút đã bị lộ, may mà con phát hiện kịp thời và nhét nó lại vào túi. Thật là khó chịu khi không thể bày tỏ hết những gì mình cảm nhận. Con vốn dĩ là một đứa thích tỉ tê; nếu không có ngài để kể chuyện thì con sẽ phát điên mất.
Tụi con được ăn kẹo mạch nha hôm tối thứ sáu tuần rồi, quà từ cô chủ nhiệm của nhà Fergussen cho những sinh viên bị ở lại kí túc xá. Tổng cộng có hai mươi hai đứa chúng con. Năm nhất , năm hai, năm ba và năm cuối đều tụ tập trong sự tình nguyện đáng yêu. Nhà bếp của trường thật vĩ đại với xoong nồi bằng đồng và ấm nước treo thành hàng trên tường đá—nồi hầm nhỏ nhất to bằng cái thùng tô nô. Dù sao cũng có tận bốn trăm đứa con gái sống ở tòa nhà Fergussen. Bác đầu bếp chỉnh trang trong chiếc nón và tạp dề màu trắng, chia ra hai mươi hai cái tạp dề và nón màu trắng khác—con không thể tưởng tượng ở đâu mà ổng có nhiều như vậy—và tụi con đều trở thành đầu bếp.
Hôm đó rất nhộn nhịp, mặc dầu con đã từng trông thấy những cây kẹo đẹp hơn. Khi đã xong xuôi, bọn con lẫn căn bếp và cái nắm cửa đều dính bê bết mạch nha. Tụi con tổ chức buổi diễu hành trong khi vẫn còn đeo tạp dề và đội mũ, mỗi đứa cầm trên tay một chiếc nĩa lớn họăc cái muỗng hoặc cái chảo. Tụi con lũ lượt tiến qua những hành lang trống trải đến phòng nghỉ của ban giám hiệu, nơi nửa tá giáo viên và giáo sư đang tận hưởng một đêm yên tĩnh. Bọn con ca dạ khúc cho họ bằng những bài hát trong trường và bồi bổ họ với thức ăn. Họ chấp nhận rất lịch sự nhưng dáng vẻ lộ rõ sự hồ nghi. Bọn con bỏ đi để lại vô số kẹo mạch nha nhem nhuốc, khiến họ không thể thốt nên lời.
Đó, Bố thấy không, những tiến triển trong nền giáo dục của con!
Bố cũng nghĩ là con nên trở thành họa sĩ thay vì nhà văn đúng không?
Kì nghỉ sắp kết thúc trong hai ngày nữa và con sẽ rất vui mừng chào đón các bạn gái trở về. Tòa nhà của con chẳng khác gì một cái tháp cô đơn khi chỉ có chín đứa học sinh tá túc trong một nơi vốn dĩ được xây dựng cho đến bốn trăm sinh viên.
Mười một trang—ôi Bố tội nghiệp, chắc là ngài phải mệt lắm! Con chỉ định viết một tin nhắn ngắn để nói lời cảm ơn, nhưng vừa bắt đầu thì có vẻ như cây bút của con đã quá sẵn sàng.
Tạm biệt Bố, và cảm ơn ngài đã luôn nhớ đến con—Con đáng lẽ phải rất hạnh phúc nhưng xa xa phía chân trời kia đang có một cụm mây đáng sợ. Mùa thi sẽ đến vào tháng Hai.
Yêu ngài,
Judy
Tái bút:
Có lẽ gửi tình yêu là không đúng cho lắm. Nếu thế thì cho con xin lỗi. Nhưng con phải yêu một ai đó và người ấy chỉ có thể là ngài hoặc cô Lippett, vậy nên ngài thấy đó, Bố yêu dấu —ngài PHẢI chấp nhận thôi, bởi vì con không thể yêu nổi cô ấy.
Ngày không rõ,
Bố-chân-dài thân mến,
Tuyết có đang rơi ở chỗ ngài không ạ? Cả thế giới nhìn từ tháp nhà của con được tuyết phủ trắng xóa và những bông tuyết đang rơi trông bự như những hạt bắp rang. Bây giờ đang là chiều tà—mặt trời chỉ vừa hạ xuống (màu vàng lạnh lẽo) sau những ngọn đồi màu tím còn lạnh lẽo hơn, và con thì đang ngồi bên cạnh cửa sổ, lợi dụng ánh sáng còn sót lại để viết thư cho ngài.
Năm đồng xu vàng của ngài là một sự ngạc nhiên! Con không quen được tặng quà Giáng Sinh. Ngài đã cho con rất nhiều thứ rồi— là tất cả những gì con đang sở hữu, ngài biết đấy—khiến con không nghĩ là mình đáng được nhận thêm. Nhưng con vẫn rất thích chúng. Ngài có muốn biết con đã mua gì bằng tiền của mình không?
1. Một chiếc đồng hồ bạc có dây bằng da để con đeo lên cổ tay và giúp con chính xác về giờ giấc.
2. Tập thơ của Matthew Arnold
3. Một cái túi nước nóng
4. Một cái chăn giữ ấm (tòa nhà của con lạnh lắm)
5. Năm trăm tờ giấy bản thảo màu vàng (con sẽ nhanh chóng bắt đầu trở thành nhà văn đây)
6. Một cuốn từ điển về từ đồng nghĩa (để tăng vốn từ vựng của một nhà văn)
7. (Thứ cuối cùng này con không thật sự muốn tiết lộ, nhưng con sẽ nói cho ngài biết) Một cặp vớ da bằng lụa
Thế nhé Bố. Đừng bao giờ bảo rằng con không kể cho ngài tất cả!
Vì một lý do nhỏ thôi, nếu ngài phải biết, cho cái vớ da bằng lụa. Julia Pendleton hay vào phòng con để làm toán Hình học, đêm nào bạn ấy cũng đeo vớ da bằng lụa và ngồi chéo chân trên ghế sofa. Nhưng đợi đó—chỉ cần bạn ấy trở lại sau kì nghỉ thì con sẽ bước vào và ngồi trên ghế sofa của bạn ấy, trong chiếc vớ da của con. Bố thấy không, con là một sinh vật đáng thương hại nhưng dù gì thì con cũng đã thật thà; và bố cũng biết rồi, từ bảng báo cáo ở trại trẻ mồ côi là con không hòan hảo, đúng không?
Nói tóm lại (đây là cách cô giáo dạy Văn thỉnh thỏang hay bắt đầu), con rất biết ơn về bảy món quà. Con sẽ giả bộ với chính mình là chúng đến từ một cái hộp lớn được gửi bởi người nhà của con ở bang California. Đồng hồ đeo tay là từ cha, khăn giữ ấm từ mẹ, túi giữ nước nóng từ bà nội, người luôn lo sợ con sẽ bị cảm lạnh trong tiết trời thế này—và xấp giấy màu vàng là từ em trai Harry. Chị Isabel đã tặng con cặp vớ da bằng lụa, và dì Susan gửi con tập thơ của Matthew Arnold; chú Harry (em trai Harry lấy tên từ chú) đã tặng con quyển từ điển. Chú muốn gửi con kẹo sôcôla, nhưng con đã đòi cuốn từ tiển đồng nghĩa ấy.
Bố sẽ không phản đối chứ hả, về việc trở thành thành viên của một gia đình tưởng tượng?
Và bây giờ, con có nên kể cho ngài nghe về kì nghỉ của con không, hay là ngài chỉ hứng thú với việc học theo đúng nghĩa của nó? Con hy vọng ngài cũng thấy được cái ý nghĩa tinh túy của cụm từ “theo đúng nghĩa”. Đây là bổ sung mới nhất trong vốn từ vựng của con.
Cô gái đến từ bang Texas tên là Leonora Fenton. (Tên nghe buồn cười chẳng kém Jerusha đúng không ạ?) Con thích bạn ấy, nhưng không thể thích bằng Sallie Mcbride. Con sẽ không bao giờ thích ai nhiều hơn Sallie—ngoại trừ ngài. Con phải luôn luôn yêu quý ngài hơn hết thảy, vì ngài là cả gia đình con gộp lại. Con, Leonora và hai chị năm hai đã đi tản bộ hàng giờ liền mỗi khi tiết trời trở nên dễ chịu, tụi con khám phá toàn bộ làng xóm lân cận, vận lên người những chiếc váy ngắn, áo len và nón, trên tay cầm những cây gậy sáng bóng để va đập lung tung. Một hôm tụi con đã vào thị trấn—cách nơi này bốn dặm đường—và dừng chân ở một nhà hàng mà các sinh viên nữ thường ghé vào ăn tối. Tôm hùm nướng (giá ba mươi lăm xen), tráng miệng là món bánh kiều mạch, bên trên có rưới si rô nhựa cây thích (giá mười lăm xen). Bổ và rẻ.
Quãng thời gian ấy rất vui! Nhất là với con, vì nó khác một trời một vực so với viện mồ côi. Mỗi lần rời khỏi khuôn viên trường con lại có cảm gíác như mình là tội phạm đào tẩu. Trước khi kịp nghĩ thông suốt thì con đã bắt đầu nói với họ. Cái đuôi của con xém chút đã bị lộ, may mà con phát hiện kịp thời và nhét nó lại vào túi. Thật là khó chịu khi không thể bày tỏ hết những gì mình cảm nhận. Con vốn dĩ là một đứa thích tỉ tê; nếu không có ngài để kể chuyện thì con sẽ phát điên mất.
Tụi con được ăn kẹo mạch nha hôm tối thứ sáu tuần rồi, quà từ cô chủ nhiệm của nhà Fergussen cho những sinh viên bị ở lại kí túc xá. Tổng cộng có hai mươi hai đứa chúng con. Năm nhất , năm hai, năm ba và năm cuối đều tụ tập trong sự tình nguyện đáng yêu. Nhà bếp của trường thật vĩ đại với xoong nồi bằng đồng và ấm nước treo thành hàng trên tường đá—nồi hầm nhỏ nhất to bằng cái thùng tô nô. Dù sao cũng có tận bốn trăm đứa con gái sống ở tòa nhà Fergussen. Bác đầu bếp chỉnh trang trong chiếc nón và tạp dề màu trắng, chia ra hai mươi hai cái tạp dề và nón màu trắng khác—con không thể tưởng tượng ở đâu mà ổng có nhiều như vậy—và tụi con đều trở thành đầu bếp.
Hôm đó rất nhộn nhịp, mặc dầu con đã từng trông thấy những cây kẹo đẹp hơn. Khi đã xong xuôi, bọn con lẫn căn bếp và cái nắm cửa đều dính bê bết mạch nha. Tụi con tổ chức buổi diễu hành trong khi vẫn còn đeo tạp dề và đội mũ, mỗi đứa cầm trên tay một chiếc nĩa lớn họăc cái muỗng hoặc cái chảo. Tụi con lũ lượt tiến qua những hành lang trống trải đến phòng nghỉ của ban giám hiệu, nơi nửa tá giáo viên và giáo sư đang tận hưởng một đêm yên tĩnh. Bọn con ca dạ khúc cho họ bằng những bài hát trong trường và bồi bổ họ với thức ăn. Họ chấp nhận rất lịch sự nhưng dáng vẻ lộ rõ sự hồ nghi. Bọn con bỏ đi để lại vô số kẹo mạch nha nhem nhuốc, khiến họ không thể thốt nên lời.
Đó, Bố thấy không, những tiến triển trong nền giáo dục của con!
Bố cũng nghĩ là con nên trở thành họa sĩ thay vì nhà văn đúng không?
Kì nghỉ sắp kết thúc trong hai ngày nữa và con sẽ rất vui mừng chào đón các bạn gái trở về. Tòa nhà của con chẳng khác gì một cái tháp cô đơn khi chỉ có chín đứa học sinh tá túc trong một nơi vốn dĩ được xây dựng cho đến bốn trăm sinh viên.
Mười một trang—ôi Bố tội nghiệp, chắc là ngài phải mệt lắm! Con chỉ định viết một tin nhắn ngắn để nói lời cảm ơn, nhưng vừa bắt đầu thì có vẻ như cây bút của con đã quá sẵn sàng.
Tạm biệt Bố, và cảm ơn ngài đã luôn nhớ đến con—Con đáng lẽ phải rất hạnh phúc nhưng xa xa phía chân trời kia đang có một cụm mây đáng sợ. Mùa thi sẽ đến vào tháng Hai.
Yêu ngài,
Judy
Tái bút:
Có lẽ gửi tình yêu là không đúng cho lắm. Nếu thế thì cho con xin lỗi. Nhưng con phải yêu một ai đó và người ấy chỉ có thể là ngài hoặc cô Lippett, vậy nên ngài thấy đó, Bố yêu dấu —ngài PHẢI chấp nhận thôi, bởi vì con không thể yêu nổi cô ấy.
Bố-chân-dài thân mến,
Ngài không bao giờ trả lời câu hỏi của con và điều đó cực kì quan trọng.
NGÀI CÓ BỊ HÓI KHÔNG?
Con đã tính toán chính xác là ngài trông như thế nào – khá là thỏa mãn – cho đến khi lên đỉnh đầu của ngài thì con bị BÍ. Con không thể quyết định là tóc ngài màu trắng hay đen, hay muối tiêu, hay là chẳng có cọng nào.
Đây là chân dung của ngài:
Nhưng vấn đế là con có nên vẽ thêm tóc không?
Ngài muốn biết mắt của ngài màu gì không? Màu xám. Lông mày của ngài thì nhô ra như mái ngói ngoài hiên nhà (trong tiểu thuyết họ gọi nó là “mái vòm”), miệng của ngài thì luôn mím chặt và hơi cong xuống ở góc. Ồ ngài thấy chưa, con biết mà! Ngài là một ông già khó tính.
Chuông kêu rồi.
![]() |
Daddy-long-legs, illustrated by Kim Ji Hyuk |
9 giờ 45 phút tối
Con có một luật lệ không thể phá vỡ, đó là: không bao giờ, không bao giờ học vào buổi tối mặc cho sáng mai có phải nộp bao nhiêu bài cảm thụ. Ngược lại, con sẽ chỉ đọc sách – ngài biết không, con phải làm như thế, vì mười tám năm vừa qua của con chỉ là những trang giấy trống trơn. Bố à, con không thể tin được mình là đứa trẻ kiêu ngạo biết bao; con vừa mới nhận ra sự hiểu biết của mình. Có những thứ mà tất cả những bạn gái với đầy đủ cha mẹ, nhà cửa, bạn bè và một thư viện gần như biết thuộc lòng, còn con thì chưa bao giờ nghe đến. Lấy ví dụ nhé. Con chưa bao giờ đọc truyện “Mẹ Ngỗng”, “David Copperfield”, “Ivanhoe”, “Lọ lem”, “Chòm râu xanh”, “Robinson lạc vào đảo hoang”, “Jane Eyre” hay “Alice lạc vào xứ sở thần tiên” hay một chữ của tác giả Rudyard Kipling. Con không biết vua Henry đệ Tám đã lấy vợ hơn một lần, hay Shelley là một nhà thơ. Con không biết con người đã từng là khỉ và vườn địa đàng là một thần thoại tuyệt vời. Con không biết R.L.S có nghĩa là Robert Louis Stevenson, hay George Eliot là một người phụ nữ. Con chưa bao giờ trông thấy tranh vẽ “Mona Lisa” và (đây là sự thật mà bố không thể tin nổi đâu) con chưa bao giờ nghe đến Sherlock Holmes.
Bây giờ thì con đã biết hết về chúng và còn thêm nhiều thứ khác nữa, nhưng bố cũng thấy là con cần phải học thêm nhiều thế nào. Ồ, thế mà lại rất vui! Cả ngày con chỉ mong đến khi trời tối, rồi con sẽ treo bảng “đang bận” ở ngoài cửa phòng, sau đó khóac lên mình cái áo chòang bông dài màu đỏ, xỏ vào chân đôi dép lông xù, đặt thật nhiều gối dựa lên ghế sofa, nhóm lửa trong cái đèn bằng đồng đặt ở chỗ khuỷ tay, và đọc, đọc, đọc không chỉ một quyển sách. Bây giờ con đang theo dõi cùng một lúc bốn quyển truyện, mới đây thôi, chúng là tập thơ của Tennyson, “Hội chợ phù hoa”, “Những câu chuyện thần thoại của Kipling”, và – xin đừng cười – “Những người phụ nữ bé nhỏ”. Con phát hiện mình là cô gái duy nhất trong trường cao đẳng không lớn lên cùng “Những người phụ nữ bé nhỏ”. Con chưa kể với ai về điều đó cả (nó SẼ khiến con bị đóng mác “kì quái” mất). Con chỉ lặng lẽ đi tìm và mua quyển truyện với giá 1 đô 12 xen bằng tiền tiêu vặt tháng trước; lần sau nếu ai đó đề cập đến món chanh muối, con sẽ hiểu bạn ấy đang nói về cái gì!
Chuông báo hiệu 10 giờ. Lá thư này bị làm phiền quá đi.
_________________________________________________
Thứ bảy
Thưa ngài,
Con rất hân hạnh được thông báo về những khám phá mới mẻ trong bộ môn Hình học. Thứ sáu vừa rồi tụi con đã vứt bỏ tác phẩm trong phần hình hộp và tiến thẳng đến khối lăng trụ cụt. Tụi con cảm giác con đường này gồ ghề và rất dốc.
_________________________________________________
Chủ nhật
Kì nghỉ Giáng Sinh sẽ bắt đầu vào tuần sau và những cái rương hành lý đã sẵn sàng. Hành lang trở nên thật chật chội khiến cho rất khó để mà lách qua, và mọi người đều vô cùng phấn khởi đến nỗi dường như quên hẳn việc học. Con sẽ có một quãng thời gian nghỉ ngơi tuyệt vời; có một học sinh năm nhất đến từ bang Texas cũng sẽ ở lại đây và tụi con đã lên kế họach cho nhiều cuộc tản bộ dài, nếu hồ nước đóng băng thì tụi con sẽ học cách trượt. Con còn có cả một cái thư viện để khám phá—và ba tuần rảnh rỗi để mà thực hiện!
Tạm biệt Bố. Con hy vọng ngài cũng cảm thấy vui như chính bản thân con vậy.
Lúc nào cũng là của ngài,
Judy
Tái bút:
Đừng quên trả lời câu hỏi của con nhé. Nếu ngài không có hứng thú viết thư thì hãy gửi lời nhắn qua thư kí của ngài. Ông ấy chỉ cần nói rằng:
“Ngài Smith khá hói”,
họăc “ngài Smith không bị hói”,
hoặc “tóc ngài Smith bạc trắng”.
Và ngài có thể trừ hai mươi lăm xen ra khỏi tiền tiêu vặt của con.
Tạm biệt ngài, cho đến tháng Một— Chúc ngài Giáng Sinh vui vẻ!
Ngày 15 tháng 11
Bố-chân-dài thân mến,
Xin hãy lắng nghe những gì con học được hôm nay.
Tổng diện tích các cạnh của kim tự tháp bằng chu vi đáy nhân với đường cao kẻ từ chóp xuống cạnh, chia hai.
Điều này nghe có vẻ không đúng nhưng đó là sự thật, con có thể chứng minh!
Bố chưa bao giờ nghe kể về quần áo của con đúng không? Sáu cái váy, tất cả đều rất mới và đẹp và được mua chỉ dành riêng cho con, không phải đồ chuyền xuống từ người khác bự hơn. Có lẽ bố không biết điều đó có ảnh hưởng lớn thế nào với cuộc đời của môt đứa trẻ mồ côi? Bố đã tặng chúng cho con, và con rất, rất, rất biết ơn người. Được giáo dục là một điều tuyệt vời—nhưng không gì có thể sánh bằng cảm giác như mơ khi được sở hữu sáu cái váy mới tinh. Cô Pritchard, Ủy viên không thường trực của viện mồ côi đã chọn chúng, ơn Chúa, may mà không phải cô Lippett. Con có một chiếc váy dạ hội bằng lụa và vải mun màu hồng phấn (cực kì hợp với con), một chiếc váy đi lễ nhà thờ màu xanh nhạt, một chiếc váy để ăn tối có đăng ten màu đỏ và đường viền kiểu phương Đông (nó làm con trông giống dân du mục), một chiếc nữa bằng vải bông màu hồng tươi, một bộ âu phục màu xám, và một chiếc váy đơn giản cho lớp học. Đối với Julia Rutledge Pendleton thì chúng chẳng bõ bẽn gì nhưng với Jerusha Abbtott thì--- ôi Chúa ơi!
Có lẽ ngài đang nghĩ con đúng là một tiểu yêu quái diêm dúa, nông cạn, và thật uổng phí khi giáo dục một đứa con gái?
Nhưng mà Bố ơi, nếu cả đời bố chỉ mặc độc một kiểu váy kẻ ca rô thì chắc bố sẽ thông cảm với cảm giác của con. Lúc bắt đầu đi học ở trường làng con còn bước vào thời kì đen tối hơn cả những chiếc áo ca rô.
Quần áo phế thải.
Bố không biết con đã thê thảm thế nào khi phải đến trường trong những chiếc váy bị bỏ đi kinh khủng ấy. Con đã bị xếp chỗ ngồi bên cạnh đứa con gái đã từng là chủ nhân của chúng, thế là nó đi to nhỏ và chỉ cho tất cả mọi người bằng một vẻ thích thú. Cảm giác cay đắng khi phải diện trên mình đống quần áo bỏ đi của kẻ thù đã ăn sâu trong tâm trí con. Cho dù sau này có mặc vớ da bằng lụa cả đời thì con cũng không tin rằng mình sẽ có thể quên được nỗi đau ấy.
CHUYÊN MỤC NÓNG HỒI VỀ CUỘC CHIẾN TRANH
Tin tức về những trận đấu.
Vào canh thứ tư của thứ Năm, ngày 13 tháng Mười một, Hannibal đã lệnh cho quân phòng vệ của La Mã dời đi nơi khác, ông dẫn đầu đoàn binh sĩ Carthage băng qua những ngọn núi đến vùng đồng bằng Casilinum. Đôi quân vũ trang Numidians đã giáp mặt binh đoàn của Quintus Fabius Maximus. Hai trận chiến gay cấn diễn ra, cuối cùng quân La Mã phải rút lui với tổn thất rất nặng nề.
Con lấy làm vinh dự,
Được gửi đến ngài lời tường thuật trực tiếp từ tiền chiến.
J. Abbott.
Tái bút:
Con biết là mình không nên trông chờ sự hồi âm và con đã được dặn là không được làm phiền ngài với bất kì câu hỏi nào, nhưng Bố ơi hãy cho con biết một điều - ngài có già lắm không, hay chỉ già một chút thôi? Và ngài có bị hói hết không, hay chỉ hói một chút thôi? Thật là khó để nghĩ ra ngài trong sự trừu tượng chẳng khác gì định lí của toán hình học.
Cho biết một người đàn ông cao lớn, giàu có và ghét con gái, nhưng lại rất hào phóng với một đứa con gái không có phép tắc, hãy giải xem ông ấy trông như thế nào?
Xin hãy hồi âm.
Bố-chân-dài thân mến,
Xin hãy lắng nghe những gì con học được hôm nay.
Tổng diện tích các cạnh của kim tự tháp bằng chu vi đáy nhân với đường cao kẻ từ chóp xuống cạnh, chia hai.
Điều này nghe có vẻ không đúng nhưng đó là sự thật, con có thể chứng minh!
Bố chưa bao giờ nghe kể về quần áo của con đúng không? Sáu cái váy, tất cả đều rất mới và đẹp và được mua chỉ dành riêng cho con, không phải đồ chuyền xuống từ người khác bự hơn. Có lẽ bố không biết điều đó có ảnh hưởng lớn thế nào với cuộc đời của môt đứa trẻ mồ côi? Bố đã tặng chúng cho con, và con rất, rất, rất biết ơn người. Được giáo dục là một điều tuyệt vời—nhưng không gì có thể sánh bằng cảm giác như mơ khi được sở hữu sáu cái váy mới tinh. Cô Pritchard, Ủy viên không thường trực của viện mồ côi đã chọn chúng, ơn Chúa, may mà không phải cô Lippett. Con có một chiếc váy dạ hội bằng lụa và vải mun màu hồng phấn (cực kì hợp với con), một chiếc váy đi lễ nhà thờ màu xanh nhạt, một chiếc váy để ăn tối có đăng ten màu đỏ và đường viền kiểu phương Đông (nó làm con trông giống dân du mục), một chiếc nữa bằng vải bông màu hồng tươi, một bộ âu phục màu xám, và một chiếc váy đơn giản cho lớp học. Đối với Julia Rutledge Pendleton thì chúng chẳng bõ bẽn gì nhưng với Jerusha Abbtott thì--- ôi Chúa ơi!
Có lẽ ngài đang nghĩ con đúng là một tiểu yêu quái diêm dúa, nông cạn, và thật uổng phí khi giáo dục một đứa con gái?
Nhưng mà Bố ơi, nếu cả đời bố chỉ mặc độc một kiểu váy kẻ ca rô thì chắc bố sẽ thông cảm với cảm giác của con. Lúc bắt đầu đi học ở trường làng con còn bước vào thời kì đen tối hơn cả những chiếc áo ca rô.
Quần áo phế thải.
Bố không biết con đã thê thảm thế nào khi phải đến trường trong những chiếc váy bị bỏ đi kinh khủng ấy. Con đã bị xếp chỗ ngồi bên cạnh đứa con gái đã từng là chủ nhân của chúng, thế là nó đi to nhỏ và chỉ cho tất cả mọi người bằng một vẻ thích thú. Cảm giác cay đắng khi phải diện trên mình đống quần áo bỏ đi của kẻ thù đã ăn sâu trong tâm trí con. Cho dù sau này có mặc vớ da bằng lụa cả đời thì con cũng không tin rằng mình sẽ có thể quên được nỗi đau ấy.
CHUYÊN MỤC NÓNG HỒI VỀ CUỘC CHIẾN TRANH
Tin tức về những trận đấu.
Vào canh thứ tư của thứ Năm, ngày 13 tháng Mười một, Hannibal đã lệnh cho quân phòng vệ của La Mã dời đi nơi khác, ông dẫn đầu đoàn binh sĩ Carthage băng qua những ngọn núi đến vùng đồng bằng Casilinum. Đôi quân vũ trang Numidians đã giáp mặt binh đoàn của Quintus Fabius Maximus. Hai trận chiến gay cấn diễn ra, cuối cùng quân La Mã phải rút lui với tổn thất rất nặng nề.
Con lấy làm vinh dự,
Được gửi đến ngài lời tường thuật trực tiếp từ tiền chiến.
J. Abbott.
Tái bút:
Con biết là mình không nên trông chờ sự hồi âm và con đã được dặn là không được làm phiền ngài với bất kì câu hỏi nào, nhưng Bố ơi hãy cho con biết một điều - ngài có già lắm không, hay chỉ già một chút thôi? Và ngài có bị hói hết không, hay chỉ hói một chút thôi? Thật là khó để nghĩ ra ngài trong sự trừu tượng chẳng khác gì định lí của toán hình học.
Cho biết một người đàn ông cao lớn, giàu có và ghét con gái, nhưng lại rất hào phóng với một đứa con gái không có phép tắc, hãy giải xem ông ấy trông như thế nào?
Xin hãy hồi âm.
Ngày 23 tháng 10
Bố-chân-dài thân mến,
Con đã được nhận vào đội bóng rổ và giá mà ngài thấy được vết bầm trên vai trái của con. Nó đã chuyển sang màu xanh đậm pha với đỏ tía, thêm mấy đường màu cam nữa. Julia Pendleton cũng đăng kí tham gia nhưng không được chọn. Hoan hô!
Ngài chắc cũng thấy con quả là xấu bụng.
Trường cao đẳng đang ngày càng trở nên dễ chịu hơn. Con thích các bạn gái và các giáo viên, cả lớp học, khuôn viên trường và những món ăn . Chúng con được ăn kem hai lần một tuần và chưa bao giờ được phục vụ bánh gạo ngô xay nhão.
Chắc là ngài chỉ muốn nhận thư của con mỗi tháng một lần thôi, đúng không? Vậy mà cách vài ngày con lại rải thư đến cho ngài! Nhưng con rất háo hức với tất cả những cuộc phiêu lưu mới mẻ này nên con buộc phải kể cho ai đó nghe; và ngài là người duy nhất con quen. Xin ngài đừng phiền lòng bởi sự lắm điều của con. Từ từ rồi con sẽ quen dần. Nếu thư của con làm cho ngài phát ngán thì ngài có thể quăng chúng vào sọt rác. Con hứa sẽ không gửi thêm lá nào cho đến giữa tháng 11.
Con chim ba hoa chích chòe nhất của ngài,
Judy Abbott
Bố-chân-dài thân mến,
Con đã được nhận vào đội bóng rổ và giá mà ngài thấy được vết bầm trên vai trái của con. Nó đã chuyển sang màu xanh đậm pha với đỏ tía, thêm mấy đường màu cam nữa. Julia Pendleton cũng đăng kí tham gia nhưng không được chọn. Hoan hô!
Ngài chắc cũng thấy con quả là xấu bụng.
Trường cao đẳng đang ngày càng trở nên dễ chịu hơn. Con thích các bạn gái và các giáo viên, cả lớp học, khuôn viên trường và những món ăn . Chúng con được ăn kem hai lần một tuần và chưa bao giờ được phục vụ bánh gạo ngô xay nhão.
Chắc là ngài chỉ muốn nhận thư của con mỗi tháng một lần thôi, đúng không? Vậy mà cách vài ngày con lại rải thư đến cho ngài! Nhưng con rất háo hức với tất cả những cuộc phiêu lưu mới mẻ này nên con buộc phải kể cho ai đó nghe; và ngài là người duy nhất con quen. Xin ngài đừng phiền lòng bởi sự lắm điều của con. Từ từ rồi con sẽ quen dần. Nếu thư của con làm cho ngài phát ngán thì ngài có thể quăng chúng vào sọt rác. Con hứa sẽ không gửi thêm lá nào cho đến giữa tháng 11.
Con chim ba hoa chích chòe nhất của ngài,
Judy Abbott
Thứ sáu
Bố nghĩ thế nào ạ? Cô giáo dạy môn Văn nhận xét là bài luận kì trước con viết rất sáng tạo. Thật đấy! Cô ấy đã nói y như vậy. Nghe như là điều không tưởng đúng không ạ, nếu so với sự rèn luyện mười tám năm qua của con? Mục đích của nhà John Grier (như bố đã biết từ trước mà vẫn luôn ủng hộ hết mình) là biến chín mươi bảy đứa trẻ mồ côi thành chín mươi bảy đứa trẻ sinh đôi.
Khả năng nghệ thuật đặc biệt mà con vừa thể hiện đã được phát triển từ hồi còn nhỏ, qua những bức tranh vẽ cô Lippett bằng phấn trên cửa gỗ.
Con mong là mình đã không làm tổn thương ngài khi cứ phê bình căn nhà thơ ấu của mình? Nhưng ngài cũng biết là ngài sở hữu toàn quyền quyết định, nếu con trở nên rất quá quắt, ngài luôn có thể răn đe bằng cách hủy các tấm ngân phiếu. Nói thế này quả không lễ phép nhưng ngài không thể trông mong con có phép tắc được, một đứa trẻ lớn lên trong trại mồ côi không thể so sánh với một quý cô được giáo dục cẩn thận.
Bố biết không, việc học ở trường Cao đẳng không khó, thứ khó chính là những cuộc đối thoại. Hết một nửa thời gian con không hiểu mấy bạn đang nói cái gì; trò đùa của họ dường như luôn dính đến thời thơ ấu mà tất cả mọi người đều có thể chia sẻ, trừ con. Con là người nước ngoài trong thế giới này và con không hiểu ngôn ngữ của họ. Thật là một cảm giác tồi tệ. Cả đời con đã chịu đựng đủ rồi. Hồi ở trường trung học, mấy đứa con gái thường hay tụ lại thành nhóm và nhìn con chằm chặp. Con là một đứa quái dị và lạc loại, và tất cả mọi người đều biết điều đó. Con có thể cảm nhận được dòng chữ “Nhà John Grier” khắc đầy trên mặt mình. Một số tỏ vẻ cao thượng bằng cách làm bộ đến gần và lịch sự bắt chuyện với con. Con ghét tất cả bọn họ - nhất là mấy đứa làm bộ nhân ái!
Ở đây không ai biết con đã từng lớn lên trong viện mồ côi. Con đã nói với Sallie McBride rằng cả cha và mẹ đều đã qua đời, và một người đàn ông tốt bụng đã gửi con đi học cao đẳng - thật ra chuyện này nghe cũng sát với thực tế. Con không muốn ngài nghĩ rằng con là đứa hèn nhát, nhưng con thật sự muốn được như những cô gái khác, và Ngôi Nhà Kinh Khủng ấy là sự khác biệt lớn nhất luôn ám ảnh thời thơ ấu của con. Nếu con quay lưng lại và đóng chặt cái quá khứ ấy, thì có lẽ con cũng sẽ được yêu mến như những người con gái khác. Con nghĩ về bản chất thì con chẳng có sự khác biệt gì lớn lao, còn ngài?
Dù sao thì Sallie McBride cũng rất thích con!
Mãi là của ngài,
Judy Abbott (tên cũ Jerusha)
_________________________________________________
Sáng thứ bảy,
Con đọc đi đọc lại lá thư này và thấy nó chẳng vui vẻ tí nào. Nhưng chắc ngài không biết là con có một bài luận đặc biệt phải nộp vào sáng thứ Hai, rồi phải ôn bài cho môn hình học, lại thêm căn bệnh cảm cúm khiến con cứ hắt xì liên tục?
_________________________________________________
Chủ nhật,
Hôm qua con quên gửi thư, nên con sẽ bổ sung thêm chút tái bút phẫn nộ. Sáng nay tụi con có buổi cầu nguyện, và bố nghĩ coi ông ấy đã nói cái gì?
'Kinh thánh đã ghi lại lời hứa nhân hậu nhất của chúng ta, “Những người nghèo sẽ luôn ở đó.” Họ tồn tại để chúng ta có thể làm tự thiện.'
Người nghèo, ngài thấy đó, được ví không khác gì thú nuôi trong nhà. Nếu không vì con đã được giáo dục tử tế thì con đã lao đến gặp ông ấy sau buổi cầu nguyện và trình bày hết suy nghĩ của mình.
Bố nghĩ thế nào ạ? Cô giáo dạy môn Văn nhận xét là bài luận kì trước con viết rất sáng tạo. Thật đấy! Cô ấy đã nói y như vậy. Nghe như là điều không tưởng đúng không ạ, nếu so với sự rèn luyện mười tám năm qua của con? Mục đích của nhà John Grier (như bố đã biết từ trước mà vẫn luôn ủng hộ hết mình) là biến chín mươi bảy đứa trẻ mồ côi thành chín mươi bảy đứa trẻ sinh đôi.
Khả năng nghệ thuật đặc biệt mà con vừa thể hiện đã được phát triển từ hồi còn nhỏ, qua những bức tranh vẽ cô Lippett bằng phấn trên cửa gỗ.
Con mong là mình đã không làm tổn thương ngài khi cứ phê bình căn nhà thơ ấu của mình? Nhưng ngài cũng biết là ngài sở hữu toàn quyền quyết định, nếu con trở nên rất quá quắt, ngài luôn có thể răn đe bằng cách hủy các tấm ngân phiếu. Nói thế này quả không lễ phép nhưng ngài không thể trông mong con có phép tắc được, một đứa trẻ lớn lên trong trại mồ côi không thể so sánh với một quý cô được giáo dục cẩn thận.
Bố biết không, việc học ở trường Cao đẳng không khó, thứ khó chính là những cuộc đối thoại. Hết một nửa thời gian con không hiểu mấy bạn đang nói cái gì; trò đùa của họ dường như luôn dính đến thời thơ ấu mà tất cả mọi người đều có thể chia sẻ, trừ con. Con là người nước ngoài trong thế giới này và con không hiểu ngôn ngữ của họ. Thật là một cảm giác tồi tệ. Cả đời con đã chịu đựng đủ rồi. Hồi ở trường trung học, mấy đứa con gái thường hay tụ lại thành nhóm và nhìn con chằm chặp. Con là một đứa quái dị và lạc loại, và tất cả mọi người đều biết điều đó. Con có thể cảm nhận được dòng chữ “Nhà John Grier” khắc đầy trên mặt mình. Một số tỏ vẻ cao thượng bằng cách làm bộ đến gần và lịch sự bắt chuyện với con. Con ghét tất cả bọn họ - nhất là mấy đứa làm bộ nhân ái!
Ở đây không ai biết con đã từng lớn lên trong viện mồ côi. Con đã nói với Sallie McBride rằng cả cha và mẹ đều đã qua đời, và một người đàn ông tốt bụng đã gửi con đi học cao đẳng - thật ra chuyện này nghe cũng sát với thực tế. Con không muốn ngài nghĩ rằng con là đứa hèn nhát, nhưng con thật sự muốn được như những cô gái khác, và Ngôi Nhà Kinh Khủng ấy là sự khác biệt lớn nhất luôn ám ảnh thời thơ ấu của con. Nếu con quay lưng lại và đóng chặt cái quá khứ ấy, thì có lẽ con cũng sẽ được yêu mến như những người con gái khác. Con nghĩ về bản chất thì con chẳng có sự khác biệt gì lớn lao, còn ngài?
Dù sao thì Sallie McBride cũng rất thích con!
Mãi là của ngài,
Judy Abbott (tên cũ Jerusha)
_________________________________________________
Sáng thứ bảy,
Con đọc đi đọc lại lá thư này và thấy nó chẳng vui vẻ tí nào. Nhưng chắc ngài không biết là con có một bài luận đặc biệt phải nộp vào sáng thứ Hai, rồi phải ôn bài cho môn hình học, lại thêm căn bệnh cảm cúm khiến con cứ hắt xì liên tục?
_________________________________________________
Chủ nhật,
Hôm qua con quên gửi thư, nên con sẽ bổ sung thêm chút tái bút phẫn nộ. Sáng nay tụi con có buổi cầu nguyện, và bố nghĩ coi ông ấy đã nói cái gì?
'Kinh thánh đã ghi lại lời hứa nhân hậu nhất của chúng ta, “Những người nghèo sẽ luôn ở đó.” Họ tồn tại để chúng ta có thể làm tự thiện.'
Người nghèo, ngài thấy đó, được ví không khác gì thú nuôi trong nhà. Nếu không vì con đã được giáo dục tử tế thì con đã lao đến gặp ông ấy sau buổi cầu nguyện và trình bày hết suy nghĩ của mình.
Ngày 10 tháng 10
Bố-chân-dài thân mến,
Ngài đã bao giờ nghe đến cái tên Michael Angelo chưa?
Ông ấy là một họa sĩ nổi tiếng sống ở Ý trong thời kì Phục Hưng. Tất cả học sinh trong lớp Văn học đều có vẻ biết về ông ấy, và cả lớp đã phá lên cười khi con nghĩ rằng ông ấy là một thiên thần cầm cung tên. Chẳng phải tên ổng nghe rất giống chữ thiên thần sao? Cao đẳng khó ở chỗ, có những thứ chúng ta mặc nhiên phải biết cho dù chúng không được dạy trong trường. Điều đấy khiến con bị xấu hổ mấy lần. Nhưng bây giờ cứ mỗi khi bọn con gái bàn thứ gì mà con chưa từng nghe đến, con sẽ giữ im lặng và tự tìm tòi trong cuốn Bách khoa toàn thư.
Ngày đầu tiên ở trường con đã gây ra một sai lầm tệ hại. Có người nhắc đến Maurice Maeterlinck và con đã hỏi rằng cô ấy có phải là một học sinh năm nhất không? Thế là nó trở thành trò đùa của cả trường. Nhưng không sao, ở trong lớp con vẫn là một học sinh thông minh như ai—thậm chí còn thông minh hơn một số người!
Ngài có quan tâm đến việc con đã trang trí phòng mình thế nào không? Đó là sự kết hợp giữa hai màu nâu và vàng. Tường trong phòng đã được quét màu da bò, con đã mua màn cửa và mấy cái gối đệm màu vàng, một chiếc bàn bằng gỗ cây gụ (hàng cũ bán lại với giá ba đôla), một chiếc ghế mây và một cái thảm màu nâu có vết mực ngay chính giữa. Con đã đặt cái ghế trên vết mực ấy.
Cửa sổ thì khá cao, ngồi trên ghế không thể quan sát ra ngoài. Nhưng con đã tháo tấm kính dính đằng sau tủ quần áo, phủ lên đó một tấm đệm và đẩy nó liền sát cửa sổ. Nó vừa đủ cao để trở thành bệ ngồi ở cửa sổ. Chỉ cần kéo các ngăn ra là có thể dùng chúng như cầu thang để bước lên. Rất là thoải mái!
Sallie McBride đã giúp con chọn mấy thứ này trong buổi bán đấu giá của các anh chị lớp trên. Từ nhỏ đến lớn bạn ấy đã sống trong một ngôi nhà, nên rất am hiểu về việc trang trí. Ngài không thể tưởng tượng nổi con đã vui như thế nào khi đi mua sắm và trả tiền bằng một tờ giấy bạc năm đôla, rồi còn nhận lại tiền dư—trước đây chưa bao giờ trong túi con có hơn vài cắc bạc. Con xin cam đoan với ngài, Bố thân mến, là con rất biết ơn số tiền trợ cấp này.
Sallie là người thú vị nhất trên thế giới—còn Julia Rutledge Pendleton thì trái ngược hoàn toàn. Thật tức cười vì ban giám hiệu đã ghép hai người họ chung một phòng. Sallie nhìn mọi thứ bằng khiếu hài hước—ngay cả đối với việc thi trượt—còn Julia thì với cái gì cũng thấy chán. Bạn ấy không thèm cố gắng để trở nên đáng yêu. Bạn ấy nghĩ rằng chỉ cần mang họ Pendleton thì điều đó cũng đủ cho bạn ấy được lên thiên đàng mà không cần trải qua phán xét. Julia và con sinh ra để trở thành kẻ thù của nhau.
Và bây giờ con nghĩ là ngài đã rất nóng lòng muốn nghe con kể minh đang học cái gì đúng không?
I. Tiếng Latin: Chiến tranh Punic lần thứ hai. Hannibal và đội quân của ông ấy đã đóng quân ở Hồ Trasimenus tối hôm qua. Họ có kế họach đột kích phía La Mã, và trận chiến đã diễn ra vào lúc 4 giờ sáng. Quân La Mã phải rút lui.
II. Tiếng Pháp: 24 trang truyện Ba chàng lính ngự lâm, và chia động từ quá khứ thứ 3, động từ bất quy tắc.
III. Hình học: Con đã xong hình trụ, bây giờ chuyển sang hình nón
IV. Văn học: Con đang học về cách viết luận. Văn của con tiến bộ mỗi ngày, rõ ràng hơn và khúc chiết hơn
V. Sinh học: Con đã đến bộ phận tiêu hóa. Tiết tới sẽ về lá lách và mật.
Thân mến,
Jerusha Abbott, đang từng bước được giáo dục
Tái bút:
Thưa bố, con hy vọng là ngài không uống rượu? Nó rất có hại cho gan của ngài đấy.
______________________________________________
Thứ tư
Bố-chân-dài thân mến,
Con đã đổi tên rồi.
Trên sổ sách thì con vẫn là “Jerusha”, nhưng ở ngoài thì con là “Judy”. Thiệt là tội nghiệp đúng không, khi phải tự đặt cho mình cái tên thân mật duy nhất? Judy không phải do con nghĩ ra đâu. Đấy là cái tên Freddy Perkins hồi trước vẫn thường gọi con, trước khi nó biết phát âm đàng hoàng.
Giá mà cô Lippett đã khéo léo trong việc đặt tên trẻ con hơn một chút. Cô ấy toàn chọn tên họ trong cuốn danh bạ điện thoại – ngài sẽ thấy cái tên Abbott xuất hiện ngay trang đầu tiên– còn tên chính thì cô ấy chọn bừa đâu đó. Cô ấy nhặt chữ Jerusha trên một cái bia mộ. Con luôn ghét tên của mình; con thà được là Judy. Cái tên Jerusha thật ngu ngốc. Nó chỉ hợp với một đứa con gái xinh xắn dịu dàng có đôi mắt xanh biếc, được cả gia đình chăm sóc và cưng chiều, là người sống mà không có một nỗi âu lo trong đời. Được như thế cũng hay ho nhỉ? Lỡ có làm sai điều gì thì cũng không bị ai trách cứ vì đã được gia đình quá cưng chiều! Thật thú vị khi có thể giả bộ mình là cô gái như thế. Nhưng từ giờ trở đi xin ngài hãy gọi con là Judy.
Ngài biết không? Con có ba đôi găng tay xỏ ngón. Trong những dịp giáng sinh trước đây con cũng được tặng găng tay, nhưng là loại trùm, chứ không phải xỏ ngón. Thỉnh thỏang con lại lấy chúng ra đeo thử. Tại vì con không muốn mang chúng đến trường.
(Chuông báo hiệu bữa tối. Tạm biệt ngài.)
Bố-chân-dài thân mến,
Ngài đã bao giờ nghe đến cái tên Michael Angelo chưa?
Ông ấy là một họa sĩ nổi tiếng sống ở Ý trong thời kì Phục Hưng. Tất cả học sinh trong lớp Văn học đều có vẻ biết về ông ấy, và cả lớp đã phá lên cười khi con nghĩ rằng ông ấy là một thiên thần cầm cung tên. Chẳng phải tên ổng nghe rất giống chữ thiên thần sao? Cao đẳng khó ở chỗ, có những thứ chúng ta mặc nhiên phải biết cho dù chúng không được dạy trong trường. Điều đấy khiến con bị xấu hổ mấy lần. Nhưng bây giờ cứ mỗi khi bọn con gái bàn thứ gì mà con chưa từng nghe đến, con sẽ giữ im lặng và tự tìm tòi trong cuốn Bách khoa toàn thư.
Ngày đầu tiên ở trường con đã gây ra một sai lầm tệ hại. Có người nhắc đến Maurice Maeterlinck và con đã hỏi rằng cô ấy có phải là một học sinh năm nhất không? Thế là nó trở thành trò đùa của cả trường. Nhưng không sao, ở trong lớp con vẫn là một học sinh thông minh như ai—thậm chí còn thông minh hơn một số người!
Ngài có quan tâm đến việc con đã trang trí phòng mình thế nào không? Đó là sự kết hợp giữa hai màu nâu và vàng. Tường trong phòng đã được quét màu da bò, con đã mua màn cửa và mấy cái gối đệm màu vàng, một chiếc bàn bằng gỗ cây gụ (hàng cũ bán lại với giá ba đôla), một chiếc ghế mây và một cái thảm màu nâu có vết mực ngay chính giữa. Con đã đặt cái ghế trên vết mực ấy.
Cửa sổ thì khá cao, ngồi trên ghế không thể quan sát ra ngoài. Nhưng con đã tháo tấm kính dính đằng sau tủ quần áo, phủ lên đó một tấm đệm và đẩy nó liền sát cửa sổ. Nó vừa đủ cao để trở thành bệ ngồi ở cửa sổ. Chỉ cần kéo các ngăn ra là có thể dùng chúng như cầu thang để bước lên. Rất là thoải mái!
Sallie McBride đã giúp con chọn mấy thứ này trong buổi bán đấu giá của các anh chị lớp trên. Từ nhỏ đến lớn bạn ấy đã sống trong một ngôi nhà, nên rất am hiểu về việc trang trí. Ngài không thể tưởng tượng nổi con đã vui như thế nào khi đi mua sắm và trả tiền bằng một tờ giấy bạc năm đôla, rồi còn nhận lại tiền dư—trước đây chưa bao giờ trong túi con có hơn vài cắc bạc. Con xin cam đoan với ngài, Bố thân mến, là con rất biết ơn số tiền trợ cấp này.
Sallie là người thú vị nhất trên thế giới—còn Julia Rutledge Pendleton thì trái ngược hoàn toàn. Thật tức cười vì ban giám hiệu đã ghép hai người họ chung một phòng. Sallie nhìn mọi thứ bằng khiếu hài hước—ngay cả đối với việc thi trượt—còn Julia thì với cái gì cũng thấy chán. Bạn ấy không thèm cố gắng để trở nên đáng yêu. Bạn ấy nghĩ rằng chỉ cần mang họ Pendleton thì điều đó cũng đủ cho bạn ấy được lên thiên đàng mà không cần trải qua phán xét. Julia và con sinh ra để trở thành kẻ thù của nhau.
Và bây giờ con nghĩ là ngài đã rất nóng lòng muốn nghe con kể minh đang học cái gì đúng không?
I. Tiếng Latin: Chiến tranh Punic lần thứ hai. Hannibal và đội quân của ông ấy đã đóng quân ở Hồ Trasimenus tối hôm qua. Họ có kế họach đột kích phía La Mã, và trận chiến đã diễn ra vào lúc 4 giờ sáng. Quân La Mã phải rút lui.
II. Tiếng Pháp: 24 trang truyện Ba chàng lính ngự lâm, và chia động từ quá khứ thứ 3, động từ bất quy tắc.
III. Hình học: Con đã xong hình trụ, bây giờ chuyển sang hình nón
IV. Văn học: Con đang học về cách viết luận. Văn của con tiến bộ mỗi ngày, rõ ràng hơn và khúc chiết hơn
V. Sinh học: Con đã đến bộ phận tiêu hóa. Tiết tới sẽ về lá lách và mật.
Thân mến,
Jerusha Abbott, đang từng bước được giáo dục
Tái bút:
Thưa bố, con hy vọng là ngài không uống rượu? Nó rất có hại cho gan của ngài đấy.
![]() |
Daddy-long-legs, illustrated by Kim Ji Hyuk |
Thứ tư
Bố-chân-dài thân mến,
Con đã đổi tên rồi.
Trên sổ sách thì con vẫn là “Jerusha”, nhưng ở ngoài thì con là “Judy”. Thiệt là tội nghiệp đúng không, khi phải tự đặt cho mình cái tên thân mật duy nhất? Judy không phải do con nghĩ ra đâu. Đấy là cái tên Freddy Perkins hồi trước vẫn thường gọi con, trước khi nó biết phát âm đàng hoàng.
Giá mà cô Lippett đã khéo léo trong việc đặt tên trẻ con hơn một chút. Cô ấy toàn chọn tên họ trong cuốn danh bạ điện thoại – ngài sẽ thấy cái tên Abbott xuất hiện ngay trang đầu tiên– còn tên chính thì cô ấy chọn bừa đâu đó. Cô ấy nhặt chữ Jerusha trên một cái bia mộ. Con luôn ghét tên của mình; con thà được là Judy. Cái tên Jerusha thật ngu ngốc. Nó chỉ hợp với một đứa con gái xinh xắn dịu dàng có đôi mắt xanh biếc, được cả gia đình chăm sóc và cưng chiều, là người sống mà không có một nỗi âu lo trong đời. Được như thế cũng hay ho nhỉ? Lỡ có làm sai điều gì thì cũng không bị ai trách cứ vì đã được gia đình quá cưng chiều! Thật thú vị khi có thể giả bộ mình là cô gái như thế. Nhưng từ giờ trở đi xin ngài hãy gọi con là Judy.
Ngài biết không? Con có ba đôi găng tay xỏ ngón. Trong những dịp giáng sinh trước đây con cũng được tặng găng tay, nhưng là loại trùm, chứ không phải xỏ ngón. Thỉnh thỏang con lại lấy chúng ra đeo thử. Tại vì con không muốn mang chúng đến trường.
(Chuông báo hiệu bữa tối. Tạm biệt ngài.)
Ngày 1 tháng 10
Thân gửi Bố-chân-dài,
Con yêu trường cao đẳng và con yêu ngài vì đã gửi con đến đây—Con rất rất hạnh phúc và ngủ rất ít vì lúc nào cũng có cảm giác vô cùng phấn khởi. Ngài không biết là nơi đây khác với nhà John Grier thế nào đâu. Con chưa bao giờ mơ đến một nơi như thế này trên đời. Thật đáng tiếc cho những ai không phải là con gái và không thể đến đây. Con chắc chắn ngôi trường nam sinh mà hồi xưa ngài theo học cũng không thể đẹp bằng.
Phòng của con nằm trong toà tháp mà hồi xưa, trước khi người ta xây bệnh xá mới, đã từng là khu cách ly cho bệnh truyền nhiễm. Có ba cô gái khác ở chung tầng với con—một chị lớp trên, đeo kính, lúc nào cũng bảo tụi con phải giữ im lặng, và hai học sinh năm nhất tên Sallie McBride và Julia Rutledge Pendleton. Sallie có mái tóc đỏ và chiếc mũi hếch và khá thân thiện, còn Julia đến từ một gia đình danh giá bậc nhất của New York, chưa để ý đến sự hiện diện của con. Họ sống chung một phòng, còn con và chị lớp trên thì ở phòng riêng. Thường thì học sinh năm nhất không thể có phòng riêng vì số lượng rất ít, nhưng con đã sở hữu một căn mà không cần xin xỏ. Có lẽ ban giám hiệu đã nghĩ rằng không nên ghép một cô gái được nuôi dưỡng đàng hòang vào ở chung với trẻ mồ côi. Ngài thấy không, đấy cũng là ưu điểm!
Phòng của con nằm ở góc tây bắc, có hai cửa sổ và một tầm nhìn. Sau mười tám năm phải sống trong gác xép chung với hai mươi người thì được ở một mình quả là yên tĩnh. Đây cũng là lần đầu tiên con làm quen với Sallie McBride. Con nghĩ là mình sẽ thích bạn ấy.
Ngài có cho là vậy không?
____________________________________________________________
Thứ ba
Trong trường đang tuyển người cho đội bóng rổ năm nhất và có khả năng là con sẽ được chọn. Vóc dáng con tất nhiên nhỏ bé, nhưng chân tay con cực kì nhanh nhẹn, dẻo dai, vả lại con còn rất lì. Trong lúc người ta bận nhảy lên không trung, con có thể luồn lách phía dưới và chộp lấy trái banh. Mỗi lần tập luyện đều rất vui - ở trên sân cỏ vào buổi chiều, trong sắc đỏ vàng của lá cây và mùi khói bốc lên từ đống lá khô bị đốt, mọi người vừa la ó vừa cười vang. Họ là những cô gái vui tươi nhất mà con từng gặp – và con là đứa hạnh phúc nhất!
Con tính sẽ viết cho ngài một lá thư dài để kể tất cả những điều mình đã học (cô Lippett bảo là ngài muốn biết), nhưng chuông báo hiệu 7 giờ đã reng và con phải có mặt trên sân tập trong bộ quần áo thể dục trong 10 phút nữa. Ngài có hy vọng là con được nhận vào đội không?
Thân mến,
Jerusha Abbott
Tái bút (9 giờ tối):
Sallie McBride mới thò đầu vào phòng con. Bạn ấy nói thế này:
“Tớ nhớ nhà quá, không thể chịu nổi nữa rồi. Cậu có vậy không?”
Con đã mỉm cười và trả lời: không, mình nghĩ mình chịu được. Ít ra thì con đã thóat được bệnh nhớ nhà! Con chưa bao giờ nghe ai nói nhớ-viện-mồ-côi cả, còn ngài thì sao?
Thân gửi Bố-chân-dài,
Con yêu trường cao đẳng và con yêu ngài vì đã gửi con đến đây—Con rất rất hạnh phúc và ngủ rất ít vì lúc nào cũng có cảm giác vô cùng phấn khởi. Ngài không biết là nơi đây khác với nhà John Grier thế nào đâu. Con chưa bao giờ mơ đến một nơi như thế này trên đời. Thật đáng tiếc cho những ai không phải là con gái và không thể đến đây. Con chắc chắn ngôi trường nam sinh mà hồi xưa ngài theo học cũng không thể đẹp bằng.
Phòng của con nằm trong toà tháp mà hồi xưa, trước khi người ta xây bệnh xá mới, đã từng là khu cách ly cho bệnh truyền nhiễm. Có ba cô gái khác ở chung tầng với con—một chị lớp trên, đeo kính, lúc nào cũng bảo tụi con phải giữ im lặng, và hai học sinh năm nhất tên Sallie McBride và Julia Rutledge Pendleton. Sallie có mái tóc đỏ và chiếc mũi hếch và khá thân thiện, còn Julia đến từ một gia đình danh giá bậc nhất của New York, chưa để ý đến sự hiện diện của con. Họ sống chung một phòng, còn con và chị lớp trên thì ở phòng riêng. Thường thì học sinh năm nhất không thể có phòng riêng vì số lượng rất ít, nhưng con đã sở hữu một căn mà không cần xin xỏ. Có lẽ ban giám hiệu đã nghĩ rằng không nên ghép một cô gái được nuôi dưỡng đàng hòang vào ở chung với trẻ mồ côi. Ngài thấy không, đấy cũng là ưu điểm!
Phòng của con nằm ở góc tây bắc, có hai cửa sổ và một tầm nhìn. Sau mười tám năm phải sống trong gác xép chung với hai mươi người thì được ở một mình quả là yên tĩnh. Đây cũng là lần đầu tiên con làm quen với Sallie McBride. Con nghĩ là mình sẽ thích bạn ấy.
Ngài có cho là vậy không?
Thứ ba
Trong trường đang tuyển người cho đội bóng rổ năm nhất và có khả năng là con sẽ được chọn. Vóc dáng con tất nhiên nhỏ bé, nhưng chân tay con cực kì nhanh nhẹn, dẻo dai, vả lại con còn rất lì. Trong lúc người ta bận nhảy lên không trung, con có thể luồn lách phía dưới và chộp lấy trái banh. Mỗi lần tập luyện đều rất vui - ở trên sân cỏ vào buổi chiều, trong sắc đỏ vàng của lá cây và mùi khói bốc lên từ đống lá khô bị đốt, mọi người vừa la ó vừa cười vang. Họ là những cô gái vui tươi nhất mà con từng gặp – và con là đứa hạnh phúc nhất!
Con tính sẽ viết cho ngài một lá thư dài để kể tất cả những điều mình đã học (cô Lippett bảo là ngài muốn biết), nhưng chuông báo hiệu 7 giờ đã reng và con phải có mặt trên sân tập trong bộ quần áo thể dục trong 10 phút nữa. Ngài có hy vọng là con được nhận vào đội không?
Thân mến,
Jerusha Abbott
Tái bút (9 giờ tối):
Sallie McBride mới thò đầu vào phòng con. Bạn ấy nói thế này:
“Tớ nhớ nhà quá, không thể chịu nổi nữa rồi. Cậu có vậy không?”
Con đã mỉm cười và trả lời: không, mình nghĩ mình chịu được. Ít ra thì con đã thóat được bệnh nhớ nhà! Con chưa bao giờ nghe ai nói nhớ-viện-mồ-côi cả, còn ngài thì sao?
Thân gửi Ngài-Ủy-Viên-tốt-bụng-hay-gửi-trẻ-mồ-côi-đi-học-cao-đẳng:
Con đến nơi rồi! Con đã ở trên xe lửa bốn tiếng đồng hồ ngày hôm qua. Quả là một cảm giác thú vị đúng không ạ? Con chưa bao giờ đi xe lửa cả.
Trường cao đẳng rộng kinh khủng, là một nơi không thể tưởng tượng nổi—lần nào rời khỏi phòng con cũng bị lạc. Con sẽ miêu tả nơi này kĩ càng hơn khi con đã bớt gà mờ; và con cũng sẽ kể cho ngài nghe về các buổi học. Lớp chưa bắt đầu cho đến tận sáng thứ hai, và bây giờ là tối thứ bảy. Nhưng con muốn viết cho ngài lá thư đầu tiên, chỉ để chúng ta làm quen với nhau.
Thật lạ lùng khi viết thư gửi đến người mình không quen biết. Đối với con ngay cả việc viết thư cũng là điều lạ lùng—Cả đời con chưa bao giờ viết quá ba hay bốn lá thư, nên xin ngài thứ lỗi nếu thư của con không được đúng quy tắc.
Sáng hôm qua trước khi rời khỏi nhà, cô Lippett và con đã có cuộc trò chuyện rất nghiêm túc. Cô dặn con phải biết cư xử đúng mực cho cả cuộc đời, đặc biệt là thái độ với người đàn ông tử tế đã hết lòng giúp đỡ mình. Con phải thật để ý để trở nên Cực Kì Lễ Phép.
Nhưng làm sao người ta có thể trở nên cực kì lễ phép với một người có mong muốn được gọi là John Smith*? Tại sao ngài không chọn cái tên cá tính hơn một chút? Thế này thì chẳng khác gì con đang viết thư cho ngài Cột-trụ, hay ngài Dây-phơi.
Con đã nghĩ về ngài rất nhiều trong suốt mùa hè; lần đầu tiên có một người quan tâm đến con trong chừng ấy năm khiến con có cảm giác như mình đã tìm ra được người nhà . Cứ như bây giờ con đã thuộc về ai đó, và đấy là một cảm giác rất dễ chịu. Tuy nhiên con phải thừa nhận là, mỗi lần nghĩ đến ngài thì trí tưởng tượng của con không được phát huy tối đa. Con chỉ biết có ba điều:
1. Ngài rất cao.
2. Ngài rất giàu.
3. Ngài ghét con gái.
Con nghĩ mình có thể viết là Thân gửi ngài Ghét-con-gái. Nhưng nó có vẻ hơi sỉ nhục đối với con. Hay là Thân gửi ngài Giàu-sụ, nhưng thế thì lại có vẻ sỉ nhục đối với ngài. Hơn nữa, giàu có chỉ là yếu tố bên ngoài thôi. Biết đâu ngài sẽ không thể giàu cả đời, có rất nhiều người đàn ông rất thông minh bị đè bẹp ở phố Wall đấy thôi. Nhưng ít ra thì ngài cũng sẽ mãi mãi cao lớn trong cả đời mình! Nên con đã quyết định sẽ gọi ngài là Bố-chân-dài*. Hy vọng ngài không thấy phiền. Đây chỉ là cái tên thân mật mà chúng ta không cho cô Lippett biết.
Hai phút nữa thì chuông điểm 10 giờ sẽ vang lên. Ngày của tụi con được chia bằng những hồi chuông. Tụi con ăn, ngủ, học theo những hồi chuông. Thật là hưng phấn; con có cảm giác mình đang sống trong trạm cứu hỏa. Đấy nó vừa kêu rồi! Đã đến giờ tắt đèn. Chúc ngài ngủ ngon.
Con đã quan sát rất kĩ lưỡng và tuân thủ theo các nội quy—nhờ vào quãng thời gian được rèn luyện ở viện mồ côi.
Trân trọng gửi đến ngài,
Từ Jerusha Abbott đến Bố-chân-dài
Subscribe to:
Posts (Atom)